Thực mau.
Lão sư dạy các vị hoàng tử đọc sách đã tới.
Đột nhiên nhìn thấy, nhiều người như vậy, có hơi sửng sốt.
Ánh mắt kinh ngạc quét một qua vòng rồi lại một vòng.
Cuối cùng là không nhịn xuống mở miệng nói.
"Xin hỏi, các vị chủ tử, là có việc gì sao?"
Ngày xưa, chỉ có Tam hoàng tử Tứ hoàng tử, Thái Tử và vài vị, ít ỏi mấy người tới nghe ông giảng.
Nhưng ông không cảm thấy các vị chủ tử này đột nhiên xuất hiện, là vì nghe hắn giảng.
Sợ là đã xảy ra chuyện gì đó mà ông không biết?
Chung quanh yên tĩnh trong chốc lát.
Mặc Tinh Hoàn đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh.
Sắc mặt hắn trầm xuống, đôi mắt phượng tràn đầy u ám giống như vực sâu, cả người đều tản ra hơi thở âm lãnh tràn ngập nguy hiểm.
Cơ hồ là trong nháy mắt.
Những người đó giống như là bị dẫm phải cái đuôi, đột nhiên tỉnh ngộ, sôi nổi hướng lão sư xin lỗi rồi lập tức rời đi.
Quấy rầy thời gian các người đọc sách, là chúng ta không đúng.
Chúng ta lập tức rời đi!
Bọn họ giống như là chạy trối chết.
Chạy trốn tới nơi an toàn, bọn họ không ngừng thầm mắng một tiếng.
Bọn họ cũng là ăn gan hùng tim báo bị ma quỷ ám ảnh, cư nhiên dám chạy tới xem thư đồng của Thái Tử?
Mẹ nó, Thái Tử chính là kẻ điên.
Lúc tàn nhẫn không khác gì Diêm Vương gia.
Lúc này, không biết có tính là nhặt về một cái mạng hay không......
Trong chớp mắt.
Những cái ánh mắt nhìn trộm đó đã biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991877/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.