Tô Hoán nhanh chóng đi lên lầu, bộ dáng rất vội vàng.
Đáy lòng thầm cân nhắc, mình không nên cùng Giang Khẽ Ngôn lãng phí thời gian, hẳn là nên cùng Trà Trà đi lên lầu.
Trong chớp mắt.
Hắn đi đến trước cửa phòng của Trà Trà.
Nhìn thấy Quý Nhan đang nằm trêи mặt đất kêu đau, một màn Trà Trà dùng sức đá người.
Tô Hoán, "......" Nhất định là Quý Nhan lại đến tìm ngược!
Cô gái nhỏ nhà hắn vừa ôn nhu vừa đáng yêu, cư nhiên bị ép động thủ đánh người?
Đau lòng quá!
Hắn nhanh chóng đi qua, đem Trà Trà ôm vào trong lòng, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu an ủi.
"Ngoan, đừng đá sẽ bị thương chân, anh ở đây."
Quý Nhan bị đá suýt muốn hộc máu, nghe thấy câu nói này, cảm xúc hoàn toàn không kìm chế được, vừa khóc vừa mắng to, nước mắt đua nhau rơi xuống, chỉ trích Trà Trà khi dễ cô ta.
Giang Khẽ Ngôn cũng chạy đến, chán ghét nhìn Quý Nhan một cái.
Bà nhìn về phía Trà Trà, vừa định nói chuyện, lại bị Tô Hoán giành trước một bước.
Tô Hoán, "Cô ta là người của Quý gia, nếu Quý phu nhân không động thủ xử lý, tôi đây liền không khách khí."
Giọng nói trầm thấp, tràn đầy tức giận cùng uy hϊế͙p͙.
Dứt lời, hắn nhìn nhìn tiểu khả ái đang cúi đầu thập phần ngoan ngoãn.
Trong lòng khẽ động, hắn cong lưng, đem người chặn ngang bế lên, nện bước trầm ổn rời khỏi Quý gia.
Mới đầu.
Trà Trà cảm thấy bị hắn ôm, có chút ngượng ngùng.
Dần dần, cô phát hiện tựa hồ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991852/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.