Bộ dáng khó xử hốc mắt đỏ bừng kia của Tiết Ngôn Nguyệt, dừng ở Trà Trà đáy mắt, chỉ cảm thấy rất bực bội. Cô nương, làm thế nào có thể tuỳ tiện khóc? Nhưng nghĩ lại những gì phụ thân đã nói trước lúc tới đây. Cô phải nhẹ nhàng nhất có thể. Vạn nhất, đem nhân gia khí đến nôn ra máu, lại là một chuyện phiền phức. "Tỷ tỷ, tỷ có việc gì cứ nói thẳng ra đi!" Trà Trà vừa nói, vừa cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng. Nga, hương vị này thực sự rất ngon! Nhưng là! Cô đã quên hẹn với Đế Hàn Thành lần sau gặp mặt! Không được, vì điểm tâm.........Cô cô phải chủ động một chút! Không thể chờ Đế Hàn Thành đến tìm cô. Tiết Ngôn Nguyệt nhìn muội muội ngây thơ của mình, đột nhiên không nói được lời nào muốn nói, giống như nghẹn lại ở cổ họng. Nàng ta rũ mắt xuống, lặng lẽ rơi lệ. Trà Trà đang ăn điểm tâm, "........." Ngươi ngươi ngươi đừng khóc a! "Thất Thất! Ta không có làm gì a! Tại sao cô ấy lại khóc? Thật là phiền phức!" Tại sao lại có nhiều người muốn muốn ăn vạ như vậy? [Nếu không.........Nói rõ không?] Có lẽ sẽ không khóc nữa. Thất Thất nhỏ giọng đề nghị. Này, nó cũng không hiểu cảm xúc phức tạp của con người. Cảm giác vui, giận, buồn, yêu, hận, điên cuồng, thật là phiền phức! Tốt hơn là trở thành một hệ thống. Trà Trà suy nghĩ một hồi, "Ta nghĩ Thất Thất nói rất hợp lý!" Vì vậy, giây tiếp theo. Trà Trà nghiêm nghị nhìn Tiết Ngôn Nguyệt, "Tỷ đừng khóc, tỷ có phải hay không định nói với ta về sự tình của Đế Hàn Sơ? Đế Hàn Sơ và ta đã giải trừ hôn ước, vì vậy nếu tỷ thích hắn, thì liền thích, đừng quan tâm đến ta, dù sao, ta không thích hắn." Tiết Ngôn Nguyệt giật mình, mặt nàng ta đột nhiên đỏ bừng. "Ta.........Ta không phải........Ta không, ta,ta.........." Tâm tư của một cô nương đột nhiên bị nói thẳng ra như vậy, Tiết Ngôn Nguyệt đột nhiên trở nên lúng túng, không biết nên nói gì. "Tỷ không cần phải ngượng ngùng, chúng ta đều là tỷ muội, cứ nói thẳng ra đi! Không cần thiết phải che đậy, ở đây chỉ có hai chúng ta, ta nghĩ tốt hơn hết nên giải thích trước một số điều, đỡ về sau sẽ có nhiều hiểu lầm." Trà Trà rất thẳng thắn nói, và nhìn nàng ta một cách thẳng thắn. Tiết Ngôn Nguyệt tự cười nhạo bản thân mình, muội muội của mình thẳng thắn như vậy, nếu nàng vẫn che che giấu giấu, nàng làm sao còn mặt mũi...... "Thực xin lỗi, muội muội." "Hả?" "Ta biết rõ Sơ Vương là vị hôn phu của muội, mà ta còn đối với hắn động tâm, ta..........." "Tỷ nói sai rồi, hắn không phải là vị hôn phu của ta." Cô mới không cần một vị hôn phu tồi tệ như vậy. Về phần tỷ tỷ trước mặt này, mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng mắt chính là bị mù. Tiết Ngôn Nguyệt cúi xuống lau nước mắt, "Thật sự xin lỗi." Vốn dĩ nàng chỉ định che giấu suy nghĩ của mình không cho ai biết, nhưng không ngờ hôn ước lại có vấn đề. Sự lo lắng của nàng cũng bị phụ thân phát hiện sau đó lại cãi nhau một trận. "Không có chuyện gì phải xin lỗi, tỷ muốn thích ai, đó là việc của tỷ, cũng lại chính tỷ lựa chọn, đồng dạng, mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình. Bây giờ vấn đề đã được mở ra, chúng ta hãy đơn giản giải thích tất cả! Đế Hàn Sơ người này, cả phụ thân và muội đều không cho là hợp với tỷ, về phần vì sao không thích hợp với tỷ, tỷ có thể tự mình suy nghĩ, hoặc cùng phụ thân thảo luận một chút. Con người, ai khi còn trẻ mà chưa từng có lúc bị mù? Điều quan trọng nhất là phải mở rộng tầm mắt, nếu không sẽ hối hận cả đời. Về việc phương diện thuyết phục người khác, nói thật là ta không giỏi lắm." Ta sợ khi ta thuyết phục ngươi sẽ khóc. Tiết Ngôn Nguyệt nhìn Trà thất thần, "..........." Chuyện này thuyết phục người ta không tốt lắm, nàng xác thực đã nghe ra rồi..........
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]