Tiết phụ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp để từ chối.
Chỉ nhìn thấy nữ nhi ngoan tự dưng ở đâu ló mặt ra.
Trà Trà nhìn Tiết phụ nỡ nụ cười, sau đó nhìn sang Đế Hàn Thành.
"Ngươi tới tìm ta sao?"
"Ừm."
Thực ra là cố ý tới thăm nàng, về chuyện này, Đế Hàn Thành cảm thấy không cần phải che giấu bất cứ điều gì.
Trong mắt Tiết tướng quân, tâm tư của hắn ước chừng đã rõ ràng rồi.
Về phần người nào đó........Có Khả năng phản ứng tương đối chậm......
Hắn trong lòng yên lặng thở dài.
"Vậy ngươi tìm ta có việc gì sao?"
Trà Trà khó hiểu nhìn hắn, dần dần chuyển tầm mắt từ trên mặt xuống ngón tay bị thương.
Vết thương có lẽ đã lành?
Hắn chú ý đến tầm nhìn của Trà Trà.
Tâm trạng của Đế Hàn Thành ngay lập tức rất tốt, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng nói, "Vết thương đã không sai biệt làm, ta là muốn cảm tạ Tiết nhị tiểu thư đã kịp thời thượng dược."
"Ah? Không cần khách khí, chỉ là thượng dược mà thôi, việc nhỏ, việc nhỏ..........."
Ai, khách khí làm gì a?
Cô nên làm mà.
Tiết phụ nhìn nụ cười trên mặt Trà Trà, sắc mặt dần dần tối sầm lại.
"Để biểu đạt lòng biết ơn, ta đã cố ý mang đến rất nhiều điểm tâm tinh xảo cho nàng."
"!!!" Mắt Trà Trà sáng lên.
Chỉ nhìn thấy tiểu vương gia đang chậm rãi đi tới trên tay còn mang theo một hộp thức ăn, xung quanh đều là mùi thơm của điểm tâm.
Trà Trà nuốt nước miếng, "Ngươi thật tri kỷ a! Ngươi cảm tạ ngươi liền cảm tạ, sao còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991742/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.