Bên trong gian phòng thanh lịch, có mùi hương thoang thoảng, nhạc nhẹ êm tai vang lên.
Nam Sơn tắm rửa sạch sẽ xong, mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình leo lên giường nằm.
Tay cô cầm một chiếc khăn tay dính rượu, đúng là chiếc lấy được từ trên người Cao Thuận.
Vì để ngủ được dễ dàng hơn, nên cô đã cố gắng tạo nên khung cảnh thích hợp để ru ngủ.
Nếu như thật sự không ngủ được thì cô cũng chỉ có thể cầm một cục gạch tự phang vào đầu mình bất tỉnh thôi.
Cái giá này quá lớn, bởi vì dù bị thương trong lúc làm việc thì cũng không đòi được tiền đền bù, chẳng còn gì thảm hơn thế.
Đại khái chừng 20 phút sau, Nam Sơn lim dim, môi khé nhếch lên mỉm cười, ý thức dần trở nên mơ hồ, chìm dần vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô đã rơi vào trong bóng tối khôn cùng.
What???
Tình huống gì thế này, cô cố gắng mở to hai mắt, nhưng trước mặt vẫn tối đen như thế.
Nam Sơn thử cảm giác thân thể của mình bây giờ, mềm mại lại co giãn, rốt cuộc là thứ gì thế này?
Bên ngoài có một lớp giấy nhựa ngăn cản tầm mắt của cô.
Đầu óc của cô xoay chuyển không ngừng, đang cố gắng moi móc trí nhớ tìm xem rốt cuộc thứ gì vừa co giãn lại mềm mại.
Có tiếng nam nữ cười đùa truyền tới từ bên ngoài.
- Cưng à, cuối tháng anh phải đi công tác, không thể tới đây được.
Là giọng của đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124423/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.