Dịch: Lãnh Nhân Môn
Mã Tự Lý không có vũ khí thì dần dần trở nên yếu thế.
Y thử nhặt lại cây đại đao trên mặt đất mấy lần, bị nó chém cho vài nhát nên đành phải thôi.
Cố Thăng đánh tay đôi với y thì quả nhiên đã chiếm thế thượng phong một cách dễ dàng.
Lúc sắp bị Cố Thăng hạ đo ván, Mã Tự Lý chớp thời cơ, bật bật lửa ném vào trong thùng gỗ ở bên cạnh rồi đẩy nó về phía anh.
Thùng gỗ bị đổ xăng cháy bùng lên.
Cố Thăng tránh ra, thu hút một phần chú ý.
Căn nhà này vốn là làm bằng gỗ, dần dần bén lửa từ ghế ngồi.
Lão Răng Vàng bị thương vẻ vang, lui về tuyến hai, được Phùng Cường chăm sóc, còn Tôn Nhược Hiên thì coi chừng Trần Lâm.
Mọi người muốn dập lửa nhưng có lòng mà không có sức.
Nam Sơn thấy vậy bèn nhanh chóng rời khỏi đại đao và quay về thân thể của chính mình.
Cố Thăng hơi phân tâm, quát bọn Tiểu Mi:
- Mọi người chạy ra mau, tôi sẽ đuổi theo ngay.
Đối với bọn họ, Mã Tự Lý đã mất vũ khí không có chút uy hiếp nào.
Thấy vậy, Phùng Cường đỡ ngay lấy Lão Răng Vàng rồi nói với Tiểu Mi đang chật vật coi sóc Nam Sơn:
- Cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng về giúp cô.
Đúng vào lúc này, Nam Sơn tỉnh lại, trán đau cực kỳ, cứ như thể trong đầu đang nổ pháo hoa vậy.
- Nam Sơn Sơn, chị tỉnh rồi à?
Tiểu Mi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124359/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.