Dịch: Lãnh Nhân Môn
- Nam Sơn, em muốn uống cà phê không? Để chị đi rót cho.
Tiếng chị Lý vang lên sau lưng khiến Nam Sơn đang đỡ đầu lơ mơ nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô ngẩng đầu lên thì thấy chị Lý đang nở nụ cười rạng rỡ.
Nam Sơn cười khách sáo:
- Không cần đâu, cảm ơn chị.
Sau khi trở về từ thành phố B, Cố Thăng làm theo giao hẹn, sắp xếp Nam Sơn về lại vị trí ban đầu.
- Đồ ngốc, khách sáo với chị làm gì
Chị Lý cầm luôn cái cốc Nam Sơn để trên bàn:
- Thêm đường không?
- Không cần thật mà…
Hễ uống cà phê là cô mệt rã rời, chưa đến mấy phút đồng hồ đã có thể gục xuống bàn ngủ.
Chị Lý lập tức cắt ngang lời cô:
- Vậy thêm sữa nhé, hình như các cô bé bây giờ đều thích uống như vậy.
Nói xong, chị Lý liền cầm cốc của cô đi đến phòng uống nước.
Nam Sơn hơi bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng chị Lý rời đi.
Lần này, sau khi cô trở về bộ phận tài vụ, chị Lý đối với cô quá khách sáo khiến cô có phần chịu không nổi.
- Nam Sơn, cô cẩn thận một chút, chị Lý nhất định là muốn nhờ vả gì cô đó.
Tiểu Dương- người có bàn làm việc sát vách với Nam Sơn nói vớigiọng chế giễu.
Nam Sơn nhìn cây xanh trước bàn, tỏ vẻ không vui.
- Tôi chỉ là một kế toán nho nhỏ, không thể giúp chị ấy được.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124357/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.