Dịch: Lãng Nhân Môn
Trên ban công trồng đầy cây xanh, Tần Kiều Mộc dùng que gỗ chơi với một con họa mi, trông khá vui vẻ.
Khi Tiểu Chương vào thì thấy con họa mi bị nhốt trong lồng ấy đang đau đớn kêu gào, lông bay tứ tán. Gã đảo đảo mắt, cảm thấy hơi không đành lòng.
- Sao? Thương nó à?
Tần Kiều Mộc buông que gỗ rồi chắp tay sau lưng nhìn Tiểu Chương, vẻ mặt như cười như không.
Tiểu Chương vội vàng lắc đầu:
- Đâu có ạ.
Tần Kiều Mộc cũng chẳng thèm để ý đến câu trả lời của gã mà chỉ nói với vẻ bình thản:
- Lúc anh mới nuôi con họa mi này, anh cho nó ăn no uống đủ, thức ăn đều là loại ngon lành nhất, chỉ hi vọng nó có thể hót mấy câu êm tai là anh vui rồi.
Y liếc mắt nhìn Tiểu Chương với vẻ hờ hững:
- Thế mà cả tháng nay nó y như một con chim câm, rắm cũng không chịu đánh. Chú nói xem anh nên làm gì với nó đây?
- Chuyện này…
Tiểu Chương biết y đang cảnh cáo mình, nói đi nói lại vẫn là trách mình vô dụng đó thôi.
Tần Kiều Mộc ngồi xuống, cầm tách trà lên, mở nắp thổi nhẹ, hơi nóng tản mác:
- Anh ấy mà, xưa nay không nuôi thứ vô dụng. Mấy chú điều tra vụ Nam Sơn tới đâu rồi?
Tiểu Chương đến nhà họ Tần là vì muốn báo cáo chuyện này. Gã nhìn con họa mi đang run rẩy rồi lựa lời cẩn thận:
- Chúng tôi điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124314/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.