Tiêu Nhân vẻ mặt đau đớn như chết cha chết mẹ, khó khăn lắm mới quay đầu đi chỗ khác được. Cậu mếu máo nói với Âu Tử Tuyết:
-Chị xinh đẹp, mau cất kĩ nó đi, nếu không em sẽ không nhịn được mà ăn hết mất.
Âu Tử Tuyết nghe vậy một cước đá văng Tiêu Nhân ra khỏi nhà bếp, cất kĩ nồi cháo vào trong tủ, sau đó gửi tin nhắn chỉ chỗ nồi cháo cho Tiêu Lãm, trong đầu thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hai anh em nhà này chưa được ăn ngon bao giờ? Đồ ăn mình nấu tuy ngon nhưng cũng đâu đến mức đó?" Nhưng mà nghĩ thì cũng chỉ nghĩ thôi, chứ cô cũng không nói ra làm gì, sau khi nhắn tin cho Tiêu Lãm xong liền thu thập đồ đạc ra về.
Lúc Tiêu Lãm tỉnh lại cũng đã hơn hai tiếng sau khi Âu Tử Tuyết rời khỏi. Hắn phát hiện tập giấy trên tay đã biến mất, trên người lại nhiều thêm một chiếc áo khoác, liền đoán ngay được cô đã đến đây. Mặc dù có hơi tiếc vì không gặp được cô, nhưng vừa nghĩ đến sự chu đáo của cô, trong lòng chợt cảm thấy rất ấm áp. Đã rất lâu rồi, chưa có ai quan tâm đến hắn một cách thật lòng như vậy.
Thuận tay mở điện thoại một chút, Tiêu Lãm liền phát hiện tin nhắn Âu Tử Tuyết để lại, rất nhanh tìm ra nồi cháo và ăn một cách ngon lành dưới cái nhìn thèm thuồng của Tiêu Nhân. Tiêu Nhâ để ý thấy suốt ngày hôm đó anh hai cậu thỉnh thoảng lại ngẩn người ra một hồi, khuôn mặt mơ màng, chốc chốc lại cười một mình, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-dung-tuong-ta-so-nguoi/1778613/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.