Chương trước
Chương sau
Tiêu Nhân dắt Âu Tử Tuyết đến trước thư phòng, cười tủm tỉm đẩy cô vào, sau đó nhanh nhẹn lủi đi. Anh hai của cậu, cái gì cũng giỏi, chuyện gì cũng thông minh, duy chỉ có chuyện tình cảm là vô cùng mù mờ. Từ hồi gặp chị xinh đẹp tới giờ, thỉnh thoảng cứ ngồi ngây người ra. Chị xinh đẹp nhờ cái gì cũng dốc sức đi làm. Cậu dám khẳng định anh hai chắc chắc là thích chị xinh đẹp rồi, có điều anh ấy chắc còn chưa nhận ra đâu. Thân làm em, cậu nhất định phải giúp anh hai, cưới được người trong mộng về mới được.
Âu Tử Tuyết trông thấy Tiêu Nhân vội vàng bỏ đi, trong lòng liền cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng nhanh chóng ném việc đó ra khỏi đầu, đẩy cửa bước vào. Bên trong thư phòng là một mớ hỗn độn, phải nói là vô cùng bừa bãi. Đủ loại giấy tờ này nọ vương vãi đầy phòng. Ở trên bàn, Tiêu Lãm gục đầu ngủ, trong tay là một xấp giấy được sắp xếp gọn gàng. Âu Tử Tuyết nhẹ nhàng lách đến bên cạnh mà không làm hắn thức dậy, cẩn thận rút tập giấy ra xem. Bên trong là thông tin về Lục Sắc Vi và anh họ của cô ta. Thông tin bên trong được thống kê vô cùng cẩn thận, không chỉ riêng thông tin cá nhân mà ngay cả những mối quan hệ, những hành động của hai người gần đây cũng được ghi lại rõ ràng. Xem ra Tiêu Lãm đối với việc này cũng là rất để tâm, lại giúp cô nhiều đến vậy.
Âu Tử Tuyết trong lòng cảm thấy có chút áy náy, liền cởi áo khoác ra đắp cho hắn rồi khẽ khàng rời khỏi phòng. Nếu hắn đã mệt mỏi đến vậy, liền để cho hắn ngủ một chút đi.
Thấy Âu Tử Tuyết vừa vào đã ra, Tiêu Nhân không nhịn được hỏi:
-Chị xinh đẹp, sao lại ra nhanh vậy? Anh của em không có trong đó sao?
Âu Tử Tuyết đặt tay lên môi ra hiệu im lặng, nói khẽ:
-Anh của em đang ngủ. Để anh ta ngủ đi. À, Nhân Nhân, mấy ngày nay anh ta bận lắm à?
Tiêu Nhân nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật gật cái đầu trả lời:
-Đúng a. Anh hai hôm qua vừa từ nước ngoài về chưa kịp nghỉ ngơi liền lao vào trong đó, đến giờ vẫn chưa thấy ra.
Âu Tử Tuyết nghe xong càng thêm áy náy, thầm nghĩ nên làm điều gì đó giúp hắn. Nhưng sau đó liền nghĩ tới trong truyện viết, Tiêu Lãm đa tài đa nghệ, bất kì phương diện nào cũng cực kì xuất sắc, vậy cô biết giúp hắn cái gì? Khổ tâm suy nghĩ một hồi, Âu Tử Tuyết rốt cuộc nghĩ ra, liền quay sang phía Tiêu Nhân hỏi:
-Nhân Nhân, em có biết anh em thích nhất món gì không?
Tiêu Nhân gãi gãi cái đầu, không biết trả lời làm sao. Một hồi lâu sau mới chịu mở miệng:
-Anh hai bình thường đều rất bận nên chẳng quan tâm mấy đến việc ăn uống. Bình thường anh ấy chỉ ăn qua loa ngoài đường rồi lại đi làm.
Âu Tử Tuyết nghe xong không nhịn được chau mày. Cái tên này, cư nhiên không biết chăm sóc bản thân như vậy? Nếu có cơ hội, cô nhất định phải đem hắn giáo dục tư tưởng lại một lần mới được. Lại nghĩ sức khoẻ hắn bây giờ không tốt, có lẽ nên cho hắn ăn cháo thì tốt hơn.
Suy nghĩ ổn thoả xong xuôi, Âu Tử Tuyết lập tức xắn tay áo đi vào trong bếp lục tìm nguyên liệu bắt đầu nấu ăn. Tiêu Nhân đứng ngoài cửa bếp trố mắt ra nhìn, trong lòng ngạc nhiên không thôi. Không ngờ chị xinh đẹp bình thường mạnh mẽ, bạo lực đến vậy mà cũng có một mặt đảm đang thế này. Chỉ là không biết đồ ăn nấu ra sẽ thế nào thôi. Đối với tài nấu ăn kinh dị của mấy cô tiểu thư nhà giàu, cậu cũng từng lĩnh giáo mấy lần rồi, thực sự là...không dám nghĩ tới nữa.
Nghĩ nghĩ một hồi, Tiêu Nhân cũng không xem nữa, quay đầu đi ra phòng khách xem tivi. Khoảng hơn một tiếng sau, một mùi hương hấp dẫn không biết từ đâu lan toả khắp cả căn phòng. Tiêu Nhân hếch cái mũi lên ngửi ngửi, không nhịn được mà chảy nước miếng, nhanh chóng bật ra khỏi cái ghế mà đi theo mùi thơm, đi một hồi, liền tới trước phòng bếp mà Âu Tử Tuyết đang nấu. Ở bên trong, Âu Tử Tuyết đang nếm lại món ăn của mình, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Lâu rồi không làm lại món này, không ngờ trình độ vẫn không sụt giảm chút nào. Thật lòng mà nói, Âu Tử Tuyết không thích ăn cháo lắm. Lí do mà cô nấu món này ngon là do kiếp trước có lần nhỏ bạn thân của cô bị ốm, cô đã nấu cháo sang thăm nó. Kết quả nó mới ăn một muỗng xong lập tức ói mửa liên hồi, sau đó phải nhập viện vì ngộ độc thức ăn. Thẹn quá hoá giận, Âu Tử Tuyết đã quyết tâm học nấu cháo đến khi nào ngon thì mới thôi.
Tiêu Nhân chảy nước miếng nhìn nồi cháo cá hấp dẫn thơm ngon trên bếp, sau đó bày ra vẻ mặt nịnh nọt nhìn Âu Tử Tuyết, nói:
-Chị xinh đẹp, chị thật là tài giỏi. Chị có thể cho em một tô được không ạ?
Âu Tử Tuyết thấy mình nấu cả một nồi cháo lớn thế này, Tiêu Lãm chắc chắn ăn không hết, vậy cho thằng nhóc này một chút chắc cũng không sao. Nghĩ thế, cô liền múc cho Tiêu Nhân một tô cháo đầy rồi đưa cho cậu. Tiêu Nhân giống như kẻ chết đói lâu năm, ăn lấy ăn để, khiến Âu Tử Tuyết không nhịn được mà giật giật khoé môi.
Hiện tại trong lòng Tiêu Nhân tất cả đèu trở nên không quan trọng, chỉ có tô cháo này là thứ quan trọng nhất thôi. Thực sự là ngon, quá mức ngon. Tiêu Nhân ăn như muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào trong bụng, chỉ ước mỗi ngày đều có đồ ăn ngon thế này để ăn. Tiêu Nhân trong bụng thầm nghĩ, nếu chị xinh đẹp trở thành chị dâu của cậu thì không phải ngày nào cậu cũng có đồ ăn ngon để ăn sao? Thế là vì muốn thực hiện mơ ước nhỏ nhoi này, Tiêu Nhân lại càng thêm quyết tâm phải mai mối cho hai người bằng được mới thôi.
Âu Tử Tuyết chỉ nghĩ mình nấu nhiều cháo quá, cho Tiêu Nhân một chút cũng không sao. Ai ngờ thằng nhóc này kinh khủng như vậy, một hơi ăn hết sạch ba tô cháo lớn, hình như còn chưa đã thèm, định đứng dậy múc thêm. Âu Tử Tuyết vội vàng giằng nồi cháo lại, cốc đầu Tiêu Nhân một cái, hung hăng nói:
-Đủ rồi, bộ em là heo hả. Không được ăn nữa, phải để cho anh em nữa biết chưa!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.