Lữ Đào hai tay che mặt, gật đầu với Đông Xu, rồi nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cô, Điềm Điềm.”
Cái tên Điềm điềm thật khiến người ta cảm thấy ê răng mà.
Đông Xu gật đầu, Lữ Đào lại bởi vì ủy khuất mà che mặt nhỏ tiếng khóc.
“Nước mắt là thứ vô dụng nhất.”
Đông Xu đạm bạc nói, nguyên chủ và Lữ Đào cũng không có giao tình gì nhiều.
Cho nên sau khi lạnh lùng nói xong một câu, Đông Xu đã quay người về nhà, vừa đi còn vừa nói thêm một câu: “Đã trễ thế này rồi còn không về, ai biết được tên kia có quay lại đây hay không?”
Vốn dĩ Lữ Đào còn đang che mặt khóc.
Vừa nghe Đông Xu nói như vậy thì sợ tới mức run rẩy.
Buổi tối hôm nay xảy ra chuyện như thế xác thực đã khiến cô ta rất sợ hãi.
Cũng không rảnh lo khóc nữa, mà lau nước mắt rồi đi theo Đông Xu về nhà.
Sáng hôm sau, chưa đến 4 giờ Đông Xu đã dậy.
Hôm nay đã nói sẽ cho cả nhà ăn thịt, nữ chiến thần nói chuyện luôn giữ lời.
Ngày hôm qua cô nghe những người phụ nữ gieo cấy kia nói, ngọn núi cao trong thôn kia có các loại động vật nhỏ.
Nhưng đầu năm nay, mặc kệ là lên núi săn bắn, hay là trong nước vớt được cũng đều là đồ của nhà nước.
Nếu đồ không lớn, không bị người phát hiện cũng có thể lấy về nhà ăn.
Lần đầu tiên Đông Xu cũng không chuẩn bị săn bắt thứ gì to lớn.
Chỉ bắt mấy động vật nhỏ về nhà làm một bữa ngon là được.
Chủ yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chien-than-cua-group-hac-bao/170284/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.