Chương trước
Chương sau
Lữ Đào hai tay che mặt, gật đầu với Đông Xu, rồi nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cô, Điềm Điềm.”
Cái tên Điềm điềm thật khiến người ta cảm thấy ê răng mà.
Đông Xu gật đầu, Lữ Đào lại bởi vì ủy khuất mà che mặt nhỏ tiếng khóc.
“Nước mắt là thứ vô dụng nhất.”
Đông Xu đạm bạc nói, nguyên chủ và Lữ Đào cũng không có giao tình gì nhiều.
Cho nên sau khi lạnh lùng nói xong một câu, Đông Xu đã quay người về nhà, vừa đi còn vừa nói thêm một câu: “Đã trễ thế này rồi còn không về, ai biết được tên kia có quay lại đây hay không?”
Vốn dĩ Lữ Đào còn đang che mặt khóc.
Vừa nghe Đông Xu nói như vậy thì sợ tới mức run rẩy.
Buổi tối hôm nay xảy ra chuyện như thế xác thực đã khiến cô ta rất sợ hãi.
Cũng không rảnh lo khóc nữa, mà lau nước mắt rồi đi theo Đông Xu về nhà.
Sáng hôm sau, chưa đến 4 giờ Đông Xu đã dậy.
Hôm nay đã nói sẽ cho cả nhà ăn thịt, nữ chiến thần nói chuyện luôn giữ lời.
Ngày hôm qua cô nghe những người phụ nữ gieo cấy kia nói, ngọn núi cao trong thôn kia có các loại động vật nhỏ.
Nhưng đầu năm nay, mặc kệ là lên núi săn bắn, hay là trong nước vớt được cũng đều là đồ của nhà nước.
Nếu đồ không lớn, không bị người phát hiện cũng có thể lấy về nhà ăn.
Lần đầu tiên Đông Xu cũng không chuẩn bị săn bắt thứ gì to lớn.
Chỉ bắt mấy động vật nhỏ về nhà làm một bữa ngon là được.
Chủ yếu vẫn là có chất dinh dưỡng để tăng cường thể chất.
Vào đầu xuân, 4 giờ trời vẫn còn tối đen.
Tinh thần lực của Đông Xu rất mạnh cho nên thị giác cực kỳ tốt.
Lần mò ra cửa, đi đến ngọn núi kia.
Hiện giờ trên núi miễn cưỡng còn có một chút màu xanh lục, hầu hết đều là cỏ khô, Đông Xu cũng không để ý, trong tay dẫn theo cái sọt tre đã hơi rách nát trong nhà đi, bước chân trầm ổn rảo bước vào núi.
Nhưng mới đi được 10 phút đã nhìn thấy một người.
Khoảng cách khá xa, nếu không phải thị lực Đông Xu hơn người kỳ thực cũng không thấy rõ.
Đoán chừng chỉ thấy có một bóng dáng.
Trong nháy mắt trí não đã mở ra, tuy rằng trí não ở tinh cầu này bị hạn chế rất nhiều, nhưng vẫn xem như dùng tốt.
Ít nhất có thể ở khoảng cách nhất định đem được đại khái tin tức của người kia truyền đến cho bản thân nơi này.
Người phía trước là một chàng trai trẻ tuổi cao lớn, dáng người cường tráng, cơ bắp rõ ràng, bước chân cũng đặc biệt ổn.
Đông Xu không biết đối phương là địch hay là bạn, chỉ có thể cẩn thận đi về phía trước.
Đối phương tựa hồ cũng phát giác ra cô, cố tình bước nhanh hơn.

Nhưng anh ta nhanh, Đông Xu lại nhanh hơn anh ta.
Nếu không biết là địch hay bạn, như vậy phải nhanh chóng tiếp xúc, nếu là địch trực tiếp xử lý là được.
“Cô…” Đợi Đông Xu đến gần, Hàn Chiêu mới nhỏ tiếng hô một tiếng.
Hàn Chiêu cũng không ngờ rằng thể lực của bản thân đã đủ tốt, nhưng thể lực của cô gái này còn tốt hơn mình?
Anh ấy kinh ngạc giơ tay chỉ về phía Đông Xu.
Mà lúc Đông Xu đến gần, nhờ vào thị lực của bản thân đã thấy đối phương rõ ràng.
Trong trí nhớ của cô gái nhỏ có nhân vật này, Hàn Chiêu, thanh niên trí thức từ trong thành phố đến, khoảng chừng 3 năm trước đã đến đây.
Lúc đến anh ta có bộ dạng gì, trong trí nhớ của cô gái nhỏ cũng chỉ mơ hồ, nhưng làm việc nhà nông 3 năm đã khiến anh ta trở nên thật sự vừa đen lại cường tráng.
Chàng trai này thật sự cao, so sánh với thân thể bản thân hiện giờ còn không đủ 1m6 thì anh ta có chiều cao đến 1m87.
Trí não đo lường tính toán đưa ra kết càng chuẩn xác là 1m87, 25!
Đông Xu không thích cảm giác ngửa đầu nhìn người khác, nhưng đối phương chắc hẳn không phải địch, nhưng cũng không tính là bạn.
Cô rũ mắt tự hỏi một chút, rồi gật đầu và lướt qua Hàn Chiêu rời đi.
Hàn Chiêu không rõ lắm, một cô gái mới sáng sớm lên núi làm cái gì.
Anh ta không phải người lương thiện gì, nhưng đều là người cùng một thôn cho nên mím môi tốt bụng nhắc nhở một câu: “Trên núi rất nguy hiểm, cô vẫn về nhà sớm một chút đi.”
Nhắc nhở xong, Hàn Chiêu xoay người chuẩn bị rời đi.
Vốn dĩ Đông Xu không nghĩ để ý nhưng thân thể không chịu khống chế, theo bản năng quay đầu lại.
Sau đó…
Đông Xu: !
Vừa rồi không thấy trên Hàn Chiêu có cái gì.
Nhưng hiện giờ quay đầu lại thì phát hiện ra trên đầu đối phương có ba ký hiệu chói lọi.
???
Ba dấu chấm hỏi, đây là ý gì?
Đông Xu nhanh chóng suy nghĩ nhưng mà vẫn không hiểu rõ được đây là ám chỉ cái gì, hay là giống như Lữ Đào cũng được xem như là dị số của thế giời này?
Đè cảm giác kinh ngạc xuống, trong lòng Đông Xulại xếp Hàn Chiêu vào hàng ngũ nhân vật nguy hiểm, sau đó mới xoay người vào núi.
Đông Xu cũng không đi quá sâu, trên núi rất nguy hiểm, rất ít người đi vào.
Nghe nói lúc trước còn có lợn rừng chạy đến nông trường phía bắc, không chỉ cắn dê bò bị thương còn cắn một người bị thương.
Từ đó về sau, người trong thôn cũng không dám dễ dàng lên núi.
Vì sao Hàn Chiêu lên núi?
Đông Xu không muốn suy nghĩ nữa.

Săn được hai con thỏ và một con gà rừng, Đông Xu liền trực tiếp đi về, nhưng trên đường về còn tự hỏi về vấn đề này.
Ba dấu chấm hỏi, là nhắc nhở hay ám chỉ gì sao?
Mãi cho đến khi xử lý xong thỏ và gà rừng, Đông Xu vẫn không phân tích ra kết quả gì.
Không khó xử bản thân nữa, Đông Xu quyết định bắt đầu nấu cơm sáng.
Lúc ở tinh tế, Đông Xu không nấu cơm bởi vì trên cơ bản là không cần thiết.
Mọi người có dịch dinh dưỡng, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn không đầy đủ căn bản không có cách nấu ăn.
Nhưng Đông Xu lại từng xem qua rất nhiều sách mỹ thực, cũng từng nghiên cứu mỹ thực của tinh cầu này.
Bây giờ đối mặt với hai con thỏ và một con gà rừng, Đông Xu nghĩ nghĩ rồi. Đầu tiên lấy ra hai củ cải, lại lấy thêm mấy củ khoai tây.
Làm một phần thịt thỏ hầm củ cải và một phần thịt gà thiêu khoai tây.
Món ăn đơn giản nhưng vẫn rất ngon miệng.
Vương Nguyệt Hoa đau lòng lương thực trong nhà, cho nên chuẩn bị dậy sớm nấu cơm.
Chỉ là lúc 6 giờ, bà ấy vừa thức dậy thì đã bị một mùi thịt hấp dẫn.
Trong nhà điều kiện không tốt, cho dù là lúc ăn tết dùng công điểm đổi thịt ăn thì cũng chỉ đủ ăn hai bữa sủi cảo.
Dư lại đều đổi mỡ heo để nấu thành dầu ăn, dùng cho ngày thường nấu ăn.
Trong nhà đã hơn nửa năm không được ăn thịt, cho dù vào mùa thu vội vàng thu hoạch, đã được ăn một lần nhưng lần đó cũng là cho mấy người đàn ông trong nhà ăn.
Vương Nguyệt Hoa nhiều nhất cũng chỉ được ngửi mùi thịt thôi.
Nhưng hôm nay vừa mở mắt ra, Vương Nguyệt Hoa đã ngửi thấy mùi thịt.
Bà hoài nghi bản thân còn chưa tỉnh ngủ, đang nằm mơ.
Nhưng trong mơ mà được ăn thịt cũng không tồi.
Bà ấy hít hít cái mũi, tuy rằng Vương Nguyệt Hoa rất ít khi ăn thịt nhưng mũi lại rất thính.
Đúng rồi, cái mùi nồng đậm như vậy chắc là thịt gà.
Còn một mùi khác là thịt gì, không giống mùi thịt gà.
Vương Nguyệt hoa mơ hồ đi vào nhà trên, sau đó thì nhìn thấy trên bàn bày hai dĩa thịt lớn.
Giấc mộng này thật sự quá chân thật.
Không chỉ có mùi thơm nồng đậm của thịt mà còn có thấy được đồ ăn đang bốc khí nóng thoang thoảng lên nữa.
Vốn dĩ Vương Nguyệt Hoa còn đang định nhào qua, nhưng nghĩ đến đám đàn ông trong nhà mình lại không nỡ ăn.
Thịt gà thiêu khoai tây với màu vàng kim hoàng và mùi hương nùng đậm, khoai tây trai qua hầm cách thủy đã hoàn toàn được hầm mềm nằm tương trợ cho thịt gà, khiến người thèm đến chảy nước dãi.
Bên kia là thịt gì, Vương Nguyệt Hoa nhìn mãi cũng không nhận ra.
Nhưng khối củ cải xanh lục cùng khối thịt sẫm màu, còn có nước canh tươi mới, ngửi một cái tuy rằng mùi hương không nồng đậm như thịt gà nhưng lại có một cổ mùi thanh hương quanh quẩn chóp mũi.
Thơm quá, thịt này thật sự quá thơm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.