“Tôi làm ầm làm ĩ với người nhà tôi thế nào thì có liên quan gì đến anh, Trương Thiết Quân, anh đừng có nói chuyện của người khác thì nói hay lắm. Nếu mỗi ngày cho anh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Ngược lại tôi muốn xem thử anh có làm ầm lên với trong nhà không?” Lữ Đào vừa nghe Trương Thiết Quân nói như vậy thì tức giận đến rớt nước mắt.
Một tên cặn bã như vậy, tại sao kiếp trước cô không nhận ra chứ?
Đại khái là do tâm tình đã thay đổi đi, kiếp trước cô không khóc không cãi, vẫn ngoan ngoãn nghe lời Trương Thiết Quân chịu đựng rồi lại chịu đựng.
Cuối cùng uất ức gả cho anh ta.
Nhưng kết quả thế nào?
Nhớ tới kết cục thảm hại của mình ở kiếp trước, oán khí của Lữ Đào xông đến tận trời xanh, cô hận không thể lập tức dùng tay xé nát Trương Thiết Quân.
Bây giờ nhớ tới những lời ngon tiếng ngọt ở kiếp trước, chúng giống như một lời châm chọc nói cho Lữ Đào biết kiếp trước cô ta là một kẻ thất bại, là một người vợ bị bỏ rơi, là một đống rác bị người ta vứt lại sơn thôn này.
“Vả lại Trương Thiết Quân, tôi với anh có quan hệ gì mà anh muốn quản chuyện nhà của tôi. Tôi khóc tôi cãi lại thì thế nào, Lữ Đào tôi chính là kẻ thích gây rối như vậy đấy, chính là muốn phá cho cả nhà họ Lữ không được bình yên đấy, thì cũng có liên quan gì anh chứ?” Lữ Đào gằn từng chữ một nói, giọng điệu vô cùng kích động.
“Đào! Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chien-than-cua-group-hac-bao/170283/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.