Chương trước
Chương sau
Hoắc Thiếu Nghi đuổi theo ra khỏi yến hội, gần như là không dám chậm trễ chút nào đuổi theo Tiêu Uyển Nhu.

Hắn chưa bao giờ biết, Tiêu Uyển Nhu - người tiểu nữ tử sẽ khác người như vậy.

Hắn không muốn nói lời ngon tiếng ngọt đi dỗ Tiêu Uyển Nhu, suy tư thật lâu, dienddanulequyndong hắn mới nghĩ tới dùng tiền bạc, dùng loại biện pháp thực tế này đi làm sính lễ.

Dù sao hoàng tộc khác với dân thường, sính lễ quá ít sẽ không có bản lĩnh. Hắn vì cưới được Tiêu Uyển Nhu, ngược lại đã xuất ra một phần ba tiền dành dụm của Liễu gia rồi, lại không nghĩ vẫn không thể đả động được cô gái nhỏ Tiêu Uyển Nhu kia.

Hoắc Thiếu Nghi chạy mấy bước xa, một phen kéo lấy cánh tay Tiêu Uyển Nhu, tiếp đó kéo hai vai Tiêu Uyển Nhu qua, thần sắc khẩn trương mở miệng chất vấn - -

"Uyển Nhu, nàng làm sao vậy? Vì sao lập gấp gáp rời đi như vậy, ta... ta làm sai chỗ nào ư?"

Lại nói, nam nhân trong tình yêu thật đúng là cực kỳ ngu ngốc, đến loại chuyện nữ tử tức giận làm nũng này mà cũng không hiểu rõ ràng.

"Buông ta ra, nam nhân ngu ngốc!"

Nhìn thấy Tiêu Uyển Nhu không ngừng tránh né bản thân, mắt Hoắc Thiếu Nghi liền choáng váng.

"Uyển Nhu, rốt cuộc là tại sao? Sao nàng bỗng nhiên biến thành như vậy?"

"Ta biến thành như vậy? Ta biến thành như thế nào? Hoắc Thiếu Nghi, chàng - tên đần độn, ngu ngốc, thần kinh này, chàng cho là người có tiền thì rất giỏi ư? Nói cho chàng biết, Tiêu Uyển Nhu ta thân là công chúa của hoàng thất An Nam quốc, cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu tiền!"

Tiêu Uyển Nhu giống như muốn tức đến nổ tung bởi vì Hoắc Thiếu Nghi lấy tiền làm sinh lễ qua loa có lệ với mình.

Hắn xem Tiêu Uyển Nhu nàng là gì hả? Vải vóc mua được trên thương trường sao? Dienddanulequyndong Lại có thể còn muốn trả tiền.

"Nhưng Uyển Nhu, nàng có biết Hoắc Thiếu Nghi ta chính là nhiều tiền, trừ bỏ tiền, ta không biết lấy cái gì để biểu đạt ra thành ý của ta."

"Hoắc Thiếu Nghi, rốt cuộc chàng thật ngu ngốc hay là giả ngu ngốc hả? Hoắc gia các người Phú Khả Địch Quốc, quả thật không sai, nhưng ngươi lấy tiền làm sính lễ cưới công chúa, không phải giống như là đánh lên mặt mũi Hoàng thất ư? Hoàng gia thiếu tiền dơ bẩn này của chàng sao! Tức chết ta, tức chết ta rồi. Hoắc Thiếu Nghi, chàng chính là một đại đại đại ngu ngốc!"

Tiêu Uyển Nhu thật sự bị nam nhân này chọc tức, lấy tiền đến để biểu lộ rõ ràng bản thân không thiếu tiền phải không? Chỉ tiếc Tiêu Uyển Nhu nàng hoàn toàn nhìn chướng mắt.

"Uyển Nhu, vậy nàng nói đi, nàng muốn cái gì? Ta đây cũng không biết rốt cuộc nàng muốn cái gì, nên bản thân tự chủ trương chuẩn bị ngân phiếu."

"Ta muốn cái gì? Hoắc Thiếu Nghi, chàng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra được ta muốn cái gì? Nếu chàng không thể nghĩ ra ta muốn cái gì, vậy chàng không phải nghĩ đến cưới ta, chờ chàng nghĩ ra rốt cuộc ta muốn cái gì, chàng liền trở lại đưa sinh lễ đi!"

Nói xong, Tiêu Uyển Nhu tức giận xoay người, lưu lại cho Hoắc Thiếu Nghi một bóng lưng lạnh lùng.

Thấy Tiêu Uyển Nhu xoay người rời đi, Hoắc Thiếu Nghi cầm ngân phiếu trong tay, dienddanulequyndong nghi hoặc nắm gãi tóc.

"Rốt cuộc là sai ở nơi nào rồi hả?"

- - phân cách tuyến - -

Trở về nhà, Hoắc Thiếu Nghi gần như không ngủ, trằn trọc không yên suy tư, rốt cuộc Tiêu Uyển Nhu này đang khó chịu cái gì?

Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn vẫn nghĩ không thông, tại sao sự tình thành như thế này.

Bất đắc dĩ, hắn tới cửa bái phỏng Tiêu Dung Diệp.

Mới vừa vào Thần vương phủ, liền nghe được trong nội đường truyền đến tiếng cười đùa ha ha ưm ư.

Hoắc Thiếu Nghi không khỏi bất an sờ sờ mũi, khuôn mặt tuấn dật đột nhiên "xoạt!" một cái liền đỏ lên.

Tuy rằng Hoắc Thiếu Nghi chưa trải qua chuyện khuê phòng, nhưng tiếng giường cọt kẹt kia vẫn làm cho trong lòng người ta ngứa ngáy, vẫn là rót hết toàn bộ vào trong lỗ tai của hắn.

Mà âm thanh này, càng làm Hoắc Thiếu Nghi trực tiếp cảm giác da gà của bản thân đều rơi đầy đất. Đây là ban ngày ban mặt, dưới trời đất sáng rõ, đôi nam nữ cặn bã không biết sống chết này, lại đang làm chuyện cá nước thân mật.

"Khụ khụ!"

Nhưng nghĩ chuyện của chính mình, còn cần Tiêu Dung Diệp hỗ trợ giải quyết, Hoắc Thiếu Nghi vẫn là không thức thời ở ngoài cửa, ho nhẹ hai tiếng.

"Mẹ nó, dám can đảm chậm trễ chuyện tốt của mọi người!"

Tiêu Dung Diệp tức giận bạo rống một tiếng, tiếp đó một chiếc giầy rơm, lấy tư thế đường cong, bay ra ngoài cửa.

"Rầm!" một tiếng, cánh cửa mở rộng, giầy rơm bay ra.

Lại "rầm!" một tiếng, cửa phòng lại lần nữa nhanh chóng đóng lại.

Mà chiếc giầy rơm kia bay ra, suýt nữa đánh tới trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thiếu Nghi.

May là Hoắc Thiếu Nghi phản ứng nhanh chóng, một phen đón lấy được giày rơm bay tới kia.

Lại nói tới chiếc giày rơm bay tới này, Hoắc Thiếu Nghi tập trung nhìn vào, chợt phát hiện một cái tiết khố cũng bay ra theo, đúng lúc dính cùng một chỗ với giày rơm này.

Nhìn thấy tiết khố dính nước này, gương mặt tuấn dật của Hoắc Thiếu Nghi nháy mắt liền biến thành màu xanh đậm.

Bọn họ đây là có bao nhiêu kịch liệt hả, thậm chí ngay cả trên tiết khố cũng dính vào rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.