Tôi vẫy tay gọi Triệu Kính Trạch đến, híp mắt mỉm cười vỗ vỗ mặt A Diệu.
"Cậu rất thích bênh vực kẻ yếu ấy hả? Không biết còn tưởng cậu trượng nghĩa biết bao cơ đấy. Nhưng người làm mưa làm gió trong nhóm, bắt nạt đồng đội, không phải cũng là cậu đấy sao?"
A Diệu luống cuống, miệng liên tục di chuyển như muốn giải thích.
Tôi cười lạnh, quay đầu nói với Triệu Kính Trạch: "Hất ống tay áo lên."
Triệu Kính Trạch có chút khó xử, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời vén ống tay áo sơmi lên, những vết bầm tín trên cánh tay lập tức lộ ra ngoài không khí, mặc dù đã qua rất lâu rồi, những dấu vết đó cũng đã nhạt lại không ít nhưng vẫn có chút kinh người.
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay Triệu Kính Trạch bắt đầu đếm: "Một, hai, ba… Hai mươi ba. Ồ, chỉ riêng trên cánh tay đã có tất cả hai mươi ba vết thương cả lớn cả nhỏ, không chỉ bao gồm vết bỏng tàn thuốc, vết roi, vết cào cấu… Cậu được đấy."
Tôi giơ ngón tay cái lên với A Diệu, lại yêu cầu bảo vệ giữ cậu ta chặt hơn, sau đó đưa tay xắn ống tay áo của cậu ta lên một cách dứt khoát.
Cố Tuyết sợ tới mức liên tục thét lên: "Cô định làm cái gì?!"
"Làm cái gì? Đương nhiên là có thù báo thù, có oán báo oán, vừa vặn hôm nay đang phát sóng trực tiếp, người khắp cả nước đều đang xem, cũng tránh cho mấy người khỏi phải phí hết tâm tư quay video đăng lên mạng."
Cư dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ba-tong-tu-tu-duong/2796702/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.