Chương trước
Chương sau
Hôm nay Tư Mã Tấn đến tông miếu tế bái tiên đế, nghe nói Bạch Đàn vào cung liền cố ý vào cung xem, không ngờ lại vừa khéo nhận được tin tức này.

Đúng là quá khéo, sự trùng hợp này chỉ sợ cũng đã được Tư Mã Huyền tính toán.

Trên cung đạo không có một bóng người, chỉ có mặt trời dần ngả về tây in bóng cây vắt ngang dưới chân, nhưng ở đây cũng không tiện nói nhiều. Hắn khẽ đỡ tay sau lưng Bạch Đàn giúp nàng đứng vững, cùng nàng đi ra phía cửa cung.

Bạch Đàn chủ động nắm tay Tư Mã Tấn, hắn không khỏi có chút bất ngờ, trong mắt không giấu được nét cười: "Bây giờ nàng lại ngoan rồi".

Sắc mặt còn chưa trở lại bình thường, Bạch Đàn cũng không nói gì. Đến tận lúc đã bỏ lại cửa cung xa xa sau lưng, nàng mới nói nhỏ: "Nếu đúng như chàng và Hi Thanh nói, bệ hạ không phải là một người như ta từng biết, thì ta cũng thật sự không nghĩ ra lí do vì sao bệ hạ phải làm như vậy. Bệ hạ không muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho chàng cũng không phải là vấn đề gì quá khó hiểu, chẳng lẽ còn có ai dám ép bệ hạ hay sao? Bệ hạ làm việc như thế chẳng lẽ chỉ là để chứng minh mình là người khoan dung lương thiện?"

Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng, giơ tay vẫy chiếc xe ngựa của phủ Lăng Đô Vương đang dừng phía xa xa, cúi đầu nói: "Không chỉ có thế. Mục đích chủ yếu của hắn khi làm như vậy chính là giữ vững ngôi vị hoàng đế, che giấu chân tướng năm xưa".

Bạch Đàn không hiểu: "Chân tướng nào?"

Xe ngựa của phủ Lăng Đô Vương chậm rãi chạy tới, Tư Mã Tấn đang định đỡ nàng lên xe thì một nội thị từ cửa cung phía sau đuổi tới, không ngừng gọi: "Bạch tiểu thư xin dừng bước".

Bạch Đàn quay lại nhìn, là người hầu bên cạnh Bạch Hoán Mai.

Chắc là Bạch Hoán Mai thấy nàng không cáo từ đã ra về nên sai người tới hỏi. Nàng xốc lại tinh thần định ứng phó vài câu, Tư Mã Tấn lại đẩy nàng đến bên xe ngựa, không thèm quan tâm đến tên nội thị đó: "Đi nào, ta dẫn nàng đến một chỗ này, nàng sẽ biết được đáp án".

Nghe hắn nói như vậy, Bạch Đàn liền chui vào trong xe. Thấy Lăng Đô Vương cũng có ở đây, tên nội thị đó cũng không dám chạy tới nữa, chỉ cúi người hành lễ rồi vội về bẩm báo.

Xe ngựa phi nhanh chẳng mấy chốc đã dừng lại. Bước chân xuống đất, Bạch Đàn mới phát hiện đã đến cổng phủ Lăng Đô Vương.

Tư Mã Tấn dắt nàng đi vào trong, các tôi tớ tì nữ trong phủ Lăng Đô Vương vốn đã ít, sau khi hắn bị biếm truất lại càng ít hơn nữa. May mà bây giờ đa số thời gian hắn đều ở biệt viện của nhà họ Bạch ở Đông Sơn nên cũng không để ý đến mấy chuyện này.

Đi qua hành lang gấp khúc thật dài, qua hậu hoa viên tiếp tục đi tới hậu viện, cuối cùng hai người dừng lại bên một miệng hố rộng chừng hai trượng.

Đó cũng không phải một miệng hố thông thường mà là cửa đi xuống một hầm ngầm, một cầu thang đá kéo dài từ mặt đất chạy sâu xuống dưới.

Tư Mã Tấn dắt Bạch Đàn đi xuống dưới, nhỏ giọng dặn dò một câu: "Theo sát ta, đi chậm một chút".

Kì thực Bạch Đàn đã đoán được đây là nơi nào, chắc chắn chính là lao ngục trước kia hắn xây dựng để hành hạ người khác. Nhưng cả phủ đã từng bị lục tung lên rồi, nhà ngục này đương nhiên cũng không thể may mắn thoát được, còn có gì để xem nữa chứ?

Bên dưới tối om, Tư Mã Tấn buông tay Bạch Đàn đi nhanh vài bước, lấy đuốc trên tường xuống đốt lên rồi lại dẫn nàng đi về phía trước. Đi tới tận cuối đường hầm này, Tư Mã Tấn cúi xuống kéo một tấm sắt ra, bên dưới không ngờ lại còn một cầu thang khác.

"Dưới này có nhốt một người, lần trước ta đã chuyển hắn đi, sau khi khôi phục tước vị lại chuyển về.

Bạch Đàn hơi bất ngờ, chẳng lẽ thời gian này hắn về phủ chính là để làm việc đó?

Tư Mã Tấn đi xuống dưới vài bước, lại đưa tay về phía Bạch Đàn. Đường phía dưới chắc chắn không dễ đi cho lắm.

Lúc Bạch Đàn đưa tay nắm tay hắn thì lòng bàn tay nàng đã ướt mồ hôi lạnh, có lẽ là vì quá căng thẳng.

Phía dưới cũng không phải là không có một chút ánh sáng nào. Cuối đường hầm có một giếng trời thông lên trên, ánh sáng từ trên chiếu xuống nền đất tạo thành một vùng sáng vuông vức nhưng đã ảm đạm hơn nhiều.

Tư Mã Tấn dắt Bạch Đàn đi tới vùng sáng đó, đứng lại trước cửa buồng giam. Bóng người trong buồng giam khẽ động một chút, sau đó là tiếng xích sắt leng keng, một khuôn mặt đột nhiên lao tới gần: "Tư Mã Tấn, bao giờ ngươi mới buông tha cho ta".

Bạch Đàn kinh hãi lui lại một bước. Người đó đầu tóc rối tung, toàn thân bẩn thỉu, giọng nói khản đặc, lại đột nhiên lao tới trước mặt, đương nhiên ai cũng phải giật mình.

Nàng kéo tay Tư Mã Tấn: "Người này là ai?"

Tư Mã Tấn lạnh giọng nói với người đó: "Hỏi ngươi đấy. Ngươi là ai?"

Người đó co rúm người lại, chán nản ngồi xuống dưới đất: "Bản vương là ai? Bản vương đường đường là Đông Hải Vương..."

Bạch Đàn kinh ngạc trợn trừng hai mắt, nàng vẫn cho rằng Đông Hải Vương đã bị Tư Mã Tấn hành hạ đến chết, không ngờ ông ta vẫn còn sống.

Nàng đưa một tay tóm song sắt: "Ngươi là Đông Hải Vương thật?"

Người đó căm hận trợn mắt nhìn lại: "Đồ có mắt như mù. Bản vương lại phải lừa ngươi hay sao?"

Bạch Đàn quay sang nhìn Tư Mã Tấn: "Chuyện này là sao?"

Tư Mã Tấn nói: "Ta phải giữ mạng lại cho hắn để làm chứng. Còn chưa đến lúc, làm sao có thể làm hắn chết đi được".

"Làm chứng gì?"

Tư Mã Tấn quay vào hỏi Đông Hải Vương: "Ngươi chính miệng nói với nàng, kẻ chủ mưu phản loạn năm đó là ai?"

Dường như đến tận lúc này Đông Hải Vương mới nghiêm túc quan sát Bạch Đàn. Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên không phải ai cũng có thể được biết.

Ông ta nhìn một hồi lâu, cẩn thận hỏi một câu: "Chẳng lẽ bây giờ đã đến lúc rồi?"

Tư Mã Tấn biết là ông ta sợ chết, hừ một tiếng: "Yên tâm, còn chưa đến lúc, ngươi vẫn còn được sống một thời gian nữa".

Đông Hải Vương ôm đầu gối ngồi dưới đất, co ro run rẩy: "Chủ mưu phản loạn năm đó... Dữu Thế Đạo, Quảng Lăng vương, thập đại thế gia Giang Bắc, còn có rất nhiều người khác... Còn có... đương kim bệ hạ".

"..."

Toàn thân Bạch Đàn cứng đờ, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần: "Ông biết mình đang nói cái gì không?"

Đông Hải Vương kéo xích sắt trên cổ tay: "Bản vương đã đến nước này rồi, còn có thể che giấu cái gì nữa!"

Ông ta quay mặt về phía Tư Mã Tấn, đại khái là trợn mắt nhìn hắn, nhưng khuôn mặt bị che dưới mái tóc rối tung nên căn bản không thấy rõ: "Rốt cuộc ngươi có tha cho ta hay không?"

Tư Mã Tấn giơ ngọn đuốc trong tay về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo: "Chờ sẽ biết".

Bạch Đàn lùi lại hai bước, quay người đi ra bên ngoài.

Đương kim bệ hạ từng tham dự phản loạn? Còn là chủ mưu phản loạn?

Không, tuyệt đối không thể thế được!

Nàng bước lên bậc thang, chống tay vào tường đá thở gấp một hồi. Nàng nhớ bóng lưng oai hùng của Tư Mã Huyền khi dẫn quân cần vương, nhớ đôi mắt biết cười của hắn khi cưỡi ngựa vào Ngô Quận đón các thế gia lánh nạn về kinh đô, nhớ hắn từng phờ phạc vì khổ cực bôn tẩu lo cho bách tính ở quận Dự Chương...

Hắn điềm đạm khoan dung, từ khi còn là thân vương vẫn chưa từng quát mắng một ai, vĩnh viễn luôn suy nghĩ cho người khác. Có lẽ sau khi làm hoàng đế sẽ có thay đổi, có lẽ cũng ham muốn ngôi vị hoàng đế không muốn buông tay, những chuyện này nàng đều có thể hiểu được, nhưng nàng thật sự không thể tin được hắn lại là chủ mưu của vụ phản loạn khủng khiếp năm xưa.

Tư Mã Tấn đi lên cầu thang đá, một tay giơ đuốc, một tay đưa tới nâng mặt nàng lên, ghé sát tới gần: "Nàng tin ta hay là tin Tư Mã Huyền?"

Bạch Đàn nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ta tin chàng, nhưng ta thật sự không thể tin được bệ hạ lại làm chuyện như vậy. Một người từng tham dự phản loạn làm thế nào còn có thể ngồi lên ngai vàng?"

Tư Mã Tấn đột nhiên cười thành tiếng, vỗ mạnh vào tường đá tạo thành tiếng vọng lạnh lùng: "Nếu ngai vàng của hắn không phải có được một cách danh chính ngôn thuận thì sao?"

Mặt Bạch Đàn lại trắng thêm vài phần: "Nhưng năm đó rõ ràng có di chiếu của tiên đế mà. Các thế gia đại tộc cũng sẵn sàng ủng hộ hắn lên ngôi, không phải thế sao?"

"Đúng vậy, một người như hắn nếu trong tay có di chiếu thì ai cũng sẽ ủng hộ". Tư Mã Tấn nhìn nàng, giọng nói rất khẽ nhưng mỗi một chữ lại hết sức rõ ràng: "Chuyện sửa đê nam vì sao ta không truy xét? Một trong hai toán binh mã phục kích ta vì sao sau khi ta về kinh đô cũng không truy tra? Bởi vì đều do một tay Tư Mã Huyền làm".

"..."

Bạch Đàn không nói nên lời.

"Từ khi diệt trừ Đông Hải Vương và Tân An Vương, ta liền gặp phải rất nhiều tấn công hoặc ngấm ngầm hoặc công khai, những chuyện này chẳng qua chỉ là thủ đoạn của Tư Mã Huyền đứng sau giật dây để cản trở ta vạch trần chân tướng mà thôi". Tư Mã Tấn khẽ vỗ má nàng: "Ta biết nàng không thể tin được. Lúc còn trẻ ta cũng từng giống như nàng, cảm thấy đức độ của hắn như trời quang trăng sáng. Suy cho cùng Tư Mã Huyền là một kẻ rất lợi hại, có thể xoay chuyển lòng người, còn có thể khiến tất cả mọi người coi hắn là quân tử. Nàng không tin chuyện này cũng không sao, chỉ cần tin ta là được".

Vẻ mặt Bạch Đàn đã dần dần trở lại như thường: "Trước kia chàng không bao giờ nói với ta những chuyện này, bây giờ đột nhiên lại nói, có phải chàng đã có tính toán gì hay không?"

Tư Mã Tấn cười cười, kéo nàng đến gần mình rồi cất bước đi lên phía trên: "Biết quan tâm đến người ta rồi, xem ra nàng sẽ không làm mình làm mẩy với ta nữa. Đúng rồi, vết bầm đêm đó đã hết chưa?"

Bạch Đàn hỏi đàng hoàng mà lại nhận được một câu trả lời không hề đứng đắn, tức giận hất tay hắn ra. Chắc là hắn cũng không muốn trả lời nên mới cố ý nói đến chuyện này làm nàng khó xử.

Tư Mã Tấn cũng không nói tiếp, đi chậm lại một bước cho nàng đi lên phía trên, che giấu kĩ cửa xuống địa lao rồi mới tắt duốc đi ra ngoài theo.

Lúc đến bên ngoài không có người canh gác, lúc ra ngoài lại có một đội binh mã quanh quẩn bên cạnh.

Bạch Đàn nhìn trời, hoàng hôn đã buông, màn đêm nặng nề dần dần lan đến. Nàng nhìn một cái về phía cung thành xa xa phía bắc, lại cảm thấy ngày hôm nay còn dài hơn một đời người.

Nàng đã ngưỡng mộ phong thái nhã nhặn quân tử của Tư Mã Huyền rất nhiều năm, bây giờ lại có người nói với nàng tất cả đều là giả dối.

Tư Mã Tấn đi từ phía sau nàng tới, dắt tay nàng đi về phía trước: "Hôm nay nàng đến phủ rất đúng lúc, đi theo ta".

Bạch Đàn bị hắn kéo đến hậu viện trong vương phủ, trên đường đi thấy trong phủ có nhiều chỗ đã tân trang, thậm chí ngay cả hoa cỏ cũng được trồng thêm rất nhiều.

Lúc đi qua vườn lại có một khoảnh vườn hoa không trồng gì mà chỉ có bùn đất ẩm ướt. Tư Mã Tấn chỉ khoảnh vườn đó, nói: "Ở chỗ này trồng hoa bạch đàn được không? Vừa có thể ngắm cảnh lại có thể làm thuốc".

Tâm tình trĩu nặng của Bạch Đàn đến lúc này mới chuyển biến tốt đẹp một chút: "Làm gì có thân vương quý trụ nào trồng hoa bạch đàn trong phủ, chỉ là một loài hoa sơn dã, dù gì chàng cũng phải trồng những loài hoa quý phái chứ".

Ngón tay Tư Mã Tấn vuốt ve trong lòng bàn tay nàng: "Ta cảm thấy bạch đàn rất quý phái".

Nói là hoa bạch đàn còn không cảm thấy có gì, chỉ bỏ bớt một chữ hoa đi lại thành ra một câu hai nghĩa. Bạch Đàn lẩm bẩm một câu: "Chàng không cần phải chọc cho ta vui đâu. Chuyện hôm nay mặc dù làm ta khiếp sợ nhưng ta còn chưa đến mức không gượng dậy được".

"Vậy thì tốt". Tư Mã Tấn nắm chặt tay nàng, quay sang nói: "Có điều ta thật sự định trồng bạch đàn ở đó".

"...Tùy ý chàng".

Nói chuyện đến đây, hai người đã đi đến cửa phòng Tư Mã Tấn. Hắn mở cửa kéo Bạch Đàn vào, bài trí trong phòng không ngờ lại hết sức rực rỡ. Trên bình phong trang trí thêm trăm bướm vờn hoa, từ xà nhà có màn sa nhẹ nhàng buông xuống, bên giường còn kê một chiếc bàn trang điểm.

Vị trí gần cửa sổ kê một chiếc ghế dựa, bên trên trải nguyên một bộ da hổ hoàng ban, không ngờ lại giống vị trí trong thư phòng của Bạch Đàn như đúc. Nàng đi tới sờ sờ, ngồi xuống nhìn xung quanh: "Bên ngoài đồn đại chàng đang sửa sang vương phủ chuẩn bị nạp phi, ta còn tưởng họ chỉ nói vu vơ thôi chứ".

Tư Mã Tấn cúi xuống ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra một chiếc hộp, đi tới ngồi xuống cạnh nàng: "Lẽ nào ta lại là loại người chỉ nói mà không làm?"

Nhưng Tư Mã Huyền sẽ không ưng thuận hôn sự của hai người, bận rộn những việc này có ý nghĩa gì? Lúc này Bạch Đàn thật sự không muốn nhắc đến Tư Mã Huyền, nhìn chiếc hộp trong tay hắn, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thuốc mỡ ta xin Hi Thanh". Tư Mã Tấn nâng cánh tay nàng, kéo tay áo lên, bôi một ít thuốc lên cánh tay nàng rồi chậm rãi xoa rộng.

Thuốc này hắn xin Hi Thanh ngay sáng hôm sau, nhưng khi đó trong lòng còn có chút không vui nên cũng không kịp thời đưa cho nàng.

Bạch Đàn cũng đoán được một chút, cố ý lạnh mặt không thèm nhìn hắn.

Tư Mã Tấn bôi thuốc lên những vết bầm xanh trên cánh tay nàng rồi lại bôi lên cổ và bả vai cho nàng, trong lòng cũng không biết làm sao. Rõ ràng là một người phụ nữ cứng rắn mà thân thể lại mềm mại như vậy.

Hôm nay Bạch Đàn rất mệt, bây giờ lại được Tư Mã Tấn xoa bóp thoải mái, cứ thế dựa vào lưng ghế ngủ mất.

Tư Mã Tấn đành phải bế nàng lên giường, thừa dịp nàng ngủ cởi luôn cả y phục của nàng, bôi thuốc lên những vết bầm trên lưng trên đùi nàng.

Đến bây giờ nàng mới phát hiện, dường như đêm đó hắn đích xác hơi quá đáng...

***

Trong cung lúc này rất bận rộn, quý phi có hỉ, đây chính là một chuyện cực lớn.

Nhà họ Bạch ngay lập tức chọn một bà vú đưa vào trong cung chăm sóc Bạch Hoán Mai, sợ trong cung có tiểu nhân hãm hại vị hoàng tử không dễ gì có được này.

Tư Mã Huyền cũng rất tận tâm, ở lại trong tẩm cung với Bạch Hoán Mai đến lúc trời tối mới đi.

Bạch Hoán Mai uống một bát canh sâm rồi nằm lên giường dưỡng thai, trong lòng thầm tự trách mình sơ ý. Đã ba tháng rồi, nàng không có kinh nghiệm nên không hề biết, còn tưởng rằng là thân thể mình có vấn đề gì, cũng không dám tùy ý mời ngự y đến khám.

Tư Mã Huyền chắc hẳn rất vui vẻ. Nhưng ngoài vui vẻ nàng còn có tâm tình khác, hôm nay nàng ngất không phải chỉ vì có thai, nàng đã nhìn thấy Tư Mã Huyền đứng ngoài cửa sổ nhìn Bạch Đàn, còn nhìn thấy hắn gọi Bạch Đàn theo hắn ra ngoài.

Trong lòng Bạch Đàn đã có Lăng Đô Vương, nhưng bệ hạ có thật sự buông tha cho Bạch Đàn không?

Bạch Hoán Mai xoa bụng dưới, đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện không xác định được. Việc này nàng không nói với ai, chỉ có thể làm như không biết.

***

Bạch Đàn ngủ một giấc rất mê mệt trong phủ Lăng Đô Vương, nằm mơ về rất nhiều chuyện cũ khi còn trẻ.

Nàng đứng trong một cửa hàng kim thạch chọn lựa đá dùng để khắc ấn, không dễ gì chọn được một khối đá thanh điền nhưng lại bị người khác chọn trước mất. Người đó mặc áo sam mỏng tay rộng màu xanh nhạt, tóc búi cao chỉnh tề, quay sang nhìn nàng, dung mạo tuấn tú nhã nhặn: "Cô nương cũng muốn mua khối đá này?"

Bạch Đàn tức giận: "Cái gì mà anh cũng muốn? Vốn chính là ta nhìn trung trước mà".

Đối phương ngẩn ra, cười cười tặng cho nàng: "Được rồi, là tại hạ thất lễ".

Hắn xin lỗi rồi xoay người ra ngoài cửa hàng.

Sau đó chủ quán kinh hãi nói với nàng: "Đó chính là Dự Chương Vương đấy".

Nàng nghe vậy mới cảm thấy không ổn, đuổi theo ra định cảm ơn, ra cửa lại bôn tẩu trên đường phố Ngô Quận, xa xa có tiếng kêu giết không ngừng. Quay sang nhìn thấy bên cạnh có một thiếu niên, áo bào trắng thêu hoa văn trên người nhăn nhúm, gương mặt trắng trẻo không có biểu cảm, yên lặng không nói một lời nào.

"Tư Mã Tấn?"

"Gì thế?"

Tiếng trả lời làm Bạch Đàn đột nhiên tỉnh giấc. Ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ vào. Tư Mã Tấn đặt tay trên eo nàng, mặt từ phía sau nàng áp tới: "Mơ thấy ta à?"

Bạch Đàn cảm thấy giọng hắn có vẻ hơi đắc ý, cố ý giả vờ ngủ không thèm trả lời.

Tư Mã Tấn cũng không hỏi nữa mà chỉ ôm nàng ngủ tiếp.

Bạch Đàn vừa thiếp đi lại mơ thấy những chuyện dĩ vãng. Trong mơ Tư Mã Huyền vẫn là Dự Chương Vương, dáng vẻ lúc nào cũng điềm đạm, lúc cười mắt hơi nheo lại, lúc người khác nói chuyện sẽ chăm chú lắng nghe. Khi đó Tư Mã Tấn còn xa mới ngang tàng có tiếng như bây giờ.

Buổi sáng thức dậy Tư Mã Tấn đã không còn bên cạnh, nàng khoác áo xuống giường, lập tức có tì nữ đến hầu hạ, đại khái là Tư Mã Tấn đã dặn dò kĩ lưỡng.

Bạch Đàn muốn về Đông Sơn, rửa mặt súc miệng xong còn chưa ăn cơm đã ra cửa khiến đám tì nữ nơm nớp lo sợ.

Hôm nay thân thể lại dễ chịu hơn nhiều, có lẽ là loại thuốc Tư Mã Tấn bôi cho nàng đã có tác dụng.

Như nàng đoán trước, tin tức bệ hạ có con nối dõi truyền đi rất nhanh, ngay cả bình dân bách tính ở Trường Cán cũng đã xôn xao.

Bạch Đàn kéo chặt cổ áo, nhếch miệng. Cũng không tồi, ít nhất đã át được chuyện của nàng và Tư Mã Tấn.

Về đến Đông Sơn, Vô Cấu đang ngồi ngoài sân quấn rơm giữ ấm cho gốc cây, nàng cũng không quấy rầy Vô Cấu mà đi thẳng ra hậu viện, thấy Hi Thanh ngồi ngơ ngác dưới hiên như người mất hồn.

Nàng đi tới đẩy hắn một cái, ai ngờ hắn cứ thế đổ vật xuống đất. Một lát sau mắt hắn mới động, hắn lại từ từ ngồi lên, thò tay ra khỏi tay áo, không ngờ trong tay còn có một bầu rượu.

Vừa thấy vẻ dặt dẹo sống dở chết dở này của hắn, Bạch Đàn đã đoán được đại khái: "Sao thế? Biết bệ hạ sắp có con nên đau lòng à?"

Hi Thanh dứt khoát ngồi bệt xuống dưới hiên nhà, dựa lưng vào cột, trên mặt không còn một chút cợt nhả nào như thường ngày: "Ngươi không hiểu đâu. Vì sao ta vẫn nhớ nhung Mai Nương như thế? Thực ra đều là bởi vì ta biết bộ mặt thật của bệ hạ, ta thấy tiếc cho nàng. Như bây giờ, cuối cùng nàng vẫn bị bệ hạ lợi dụng".

Bạch Đàn nhớ trước kia chính mình còn khuyên Bạch Hoán Mai coi Tư Mã Huyền như phu quân, bây giờ nghe Hi Thanh nói vậy, nàng cũng không biết có phải mình đã hại Bạch Hoán Mai hay không. Nếu Tư Mã Huyền thật sự đã làm những việc đó thì nàng đúng là có mắt không tròng.

Hôm nay Hi Thanh cực kì nghiêm túc, Bạch Đàn nhớ từ khi biết hắn đến giờ vẫn chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy. Cảm giác ấm ức vì bị hắn tính toán cũng vợi bớt, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hi Thanh nhấp một ngụm rượu, mắt nhìn thẳng tắp về phía trước: "Lúc đầu trong triều lên án điện hạ lạm sát, bệ hạ đề xuất chọn lương sư để dạy bảo điện hạ. Hơ, lớn như vậy rồi cần gì lương sư dạy bảo nữa? Chẳng qua là muốn bố trí nhân thủ bên cạnh điện hạ mà thôi. Điện hạ từ chối, nói là đã có giáo viên rồi, bệ hạ lại nhân lúc điện hạ không có trong phủ mà phái Cao Bình đến tra hỏi. Kỳ Phong không còn cách nào khác, đến nhờ ta hỗ trợ, thế là ta liền nghĩ đến ngươi".

Hắn dừng lại một lát, lại uống một ngụm rượu nữa: "Vốn hi vọng điện hạ sẽ mượn quan hệ của các học trò của ngươi để trải đường, mặc dù danh tiếng của ngươi sẽ bị ảnh hưởng vì thu nhận hắn làm học trò nhưng cũng không có thiệt hại thực tế gì, sau này vẫn có thể hất tay đến Ngô Quận sống tiêu dao như thường. Ai ngờ điện hạ lại có tình ý với ngươi từ lâu rồi, mà điện hạ có tình ý là một nhẽ, chính bản thân ngươi cũng không khống chế được tình cảm của mình".

Bạch Đàn biết hắn có ý giải thích, vốn còn đang hưởng thụ, nhưng nghe đến đây lại không khỏi nhíu mày, thế là trách nhiệm vẫn thuộc về nàng à?

Hi Thanh đột nhiên quay sang vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Yên tâm đi, điện hạ không phải bệ hạ, ngươi cũng không phải Mai Nương. Dù thế nào thì ta cũng làm ngươi dính dáng vào chuyện này, nếu thật sự có chuyện gì, ta cũng sẽ đứng chắn trước mặt ngươi".

Mặc dù đã có chút men say nhưng lời này hắn vẫn nói hết sức nghiêm túc. Bạch Đàn đương nhiên tin tưởng, mặc dù hắn thoạt nhìn không giống một người đứng đắn nhưng thực ra lại rất trọng tình cảm. Dù gì cũng có giao tình nhiều năm, nếu không tuyệt đối tin tưởng Tư Mã Tấn, hắn nhất định sẽ không kéo nàng vào chuyện này.

"Ta vẫn rất tò mò, mặc dù ngươi xuất thân Hi gia nhưng đến nay cũng chỉ là một đại phu, không có quan không có chức, vì sao phải phò tá Tư Mã Tấn như vậy?"

Hi Thanh đột nhiên cười khẽ, đôi mắt hẹp dài lấp lánh nước vì say, bây giờ cười lên hết sức động lòng người: "Ngươi tốt nhất đừng hỏi, ta sợ ngươi không chịu nổi".

Bạch Đàn sầm mặt: "Ngươi cứ nói".

Hi Thanh xoa mặt, dường như ý thức đã hơi lẫn lộn, đầu lưỡi cũng cứng lại: "Ta là đại phu, chuyện làm ta động tâm đương nhiên chỉ có bệnh tật. Bệnh của điện hạ chính là nguyên nhân ta giúp hắn".

Bạch Đàn ngẩn ra: "Bệnh đó làm sao?"

Hi Thanh bật cười một tiếng: "Hình như ta đã nói với ngươi bệnh đó là bẩm sinh đúng không? Kì thực là ta lừa ngươi, một người đang yên đang lành làm sao lại mắc loại bệnh đó được".

Bạch Đàn nắm chặt tay áo hắn: "Ý ngươi là gì? Bệnh đó là do người khác gây ra à?"

Hi Thanh gật đầu: "Nghe nói trước kia điện hạ từng xé nát chiếc túi thơm ngươi tặng?"

Bạch Đàn ngơ ngác, nhớ lại đúng là có chuyện như vậy, khi đó nàng còn rất tức giận.

Hi Thanh nói: "Đừng tặng cái thứ đó. Xông hương vừa có thể giúp người ta dưỡng thần, vừa có thể khiến người ta thô bạo, chủ yếu là cách dùng thế nào".

Hắn gạt tay Bạch Đàn ra, đứng dậy lảo đảo đi vào phòng: "Không được rồi, ta phải đi ngủ cái đã".

Bạch Đàn ngồi dưới hiên không động, Vô Cấu đến gần hỏi nàng có dùng cơm hay không, nàng cũng không nghe thấy gì hết.

Nàng nhớ giao thừa tết năm ngoái, nàng đốt một ít hương trong phòng, lư hương lại bị Tư Mã Tấn ném ra ngoài cửa sổ, còn đập trúng Bạch Đống. Khi đó hình như hắn cũng nói không thích mùi hương.

Nàng vẫn cho rằng đó là do tính tình hắn quái gở, nhưng lẽ nào chính là vì nguyên nhân này?

Do người khác gây ra... Nàng không dám hỏi tiếp, đáp án chỉ sợ sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

Lúc trời tối Tư Mã Tấn lại quay về Đông Sơn.

Hi Thanh còn đang ngủ say, Bạch Đàn đang dọn dẹp đồ đạc trong thư phòng. Quay lại nhìn thấy hắn đứng ở cửa thư phòng, trên người còn mặc lễ phục thân vương, nàng đoán hắn vừa đi thẳng từ trong cung đến.

"Sao vậy? Hôm nay trong cung có rất nhiều chuyện à?"

Tư Mã Tấn nói: "Đương nhiên là thế. Vương thừa tướng vui gần chết, kéo theo một đám người vạch tội ta giữa triều đình. Giờ đây bệ hạ có con nối dõi, bọn chúng coi như nở mày nở mặt rồi, cuối cùng cũng không cần lo lắng ngôi vị thái tử sẽ rơi vào tay ta nữa".

Bạch Đàn không thích nghe những chuyện này lắm, đi tới thân thiết nắm tay hắn: "Thay đồ rồi đi ăn cơm đi".

Tư Mã Tấn quay sang nhìn nàng, thật sự kinh ngạc vì thấy nàng quan tâm như vậy, cố ý ghé vào tai nàng nói: "Vậy nàng hầu hạ ta thay quần áo nhé".

Bạch Đàn cắn môi trợn mắt nhìn hắn, lại không giận dỗi bỏ đi như mọi ngày mà đẩy hắn vào phía sau bình phong, đưa tay cởi áo tháo thắt lưng cho hắn.

Đến lúc này Tư Mã Tấn thật sự hoảng sợ, dang tay ra để mặc nàng cởi ngoại sam cho mình, nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng.

Bạch Đàn lấy y phục hàng ngày của hắn cho hắn mặc vào, lúc buộc đai lưng bị hắn vòng một tay ôm sau lưng, tay kia nâng cằm nàng lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Không phải là Hi Thanh lại nói gì đó với nàng đấy chứ?"

Bạch Đàn gạt tay hắn ra: "Chăm sóc chàng mà cũng không được à? Thế thì thôi, chàng tự mặc đi".

Nàng vừa quay gót định đi, Tư Mã Tấn lại siết tay kéo sát nàng vào người mình: "Thôi nào, vừa mới hết giận xong, đừng giận ta nữa nhé, được không phu nhân?"

Tính hắn vốn như vậy, ngay cả lúc dỗ dành người khác mà giọng vẫn lạnh như băng. Bạch Đàn nén cảm giác không thoải mái, buộc xong đai lưng cho hắn: "Ai là phu nhân của chàng?"

Tư Mã Tấn cúi đầu xuống, giọng nói trầm trầm: "Thế gọi là ái phi? Hay là ân sư? Nàng thích nghe thế nào?"

Bạch Đàn vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy hắn ra quay đi: "Đáng ghét! Chàng đi mà ăn cơm một mình!"

Tư Mã Tấn sửa sang lại quần áo, đi theo phía sau nàng ra cửa, lại chuyển hướng đi đến phòng Hi Thanh. Gã này vẫn còn đang ngáy, bị hắn tóm cổ áo vỗ mặt mấy cái mới tỉnh lại, che mặt ngơ ngác: "Điện hạ? Có chuyện gì thế?"

Tư Mã Tấn hỏi: "Ngươi đã nói gì với Bạch Đàn?"

Hi Thanh nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra: "Hình như ta nói bệnh của điện hạ là do người khác gây ra".

Tư Mã Tấn nghe vậy đã hiểu, buông Hi Thanh xuống đi ra ngoài.

Đi thẳng đến tiền sảnh, từ xa xa đã nhìn thấy Bạch Đàn đang lặng lẽ ngồi chờ trong phòng đèn đuốc sáng rực.

Hắn thở dài, ngay cả cái cách nàng thương hắn cũng thật là khác người, quả thực làm hắn cũng phải xót xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.