Chương trước
Chương sau
Đã qua nửa tháng, Tư Mã Huyền vẫn không hề tỏ thái độ gì về hôn sự của Tư Mã Tấn và Bạch Đàn.

Tư Mã Tấn lại rất cố chấp, hết bản sớ này đến bản sớ khác được đưa lên, rõ ràng là đã quyết tâm phải cưới được ân sư của mình.

Bây giờ cả triều đình đều cho rằng Lăng Đô Vương thật sự là không có tiền đồ gì. Vất vả lắm mới đánh đổ được Dữu Thế Đạo, cũng khôi phục được tước vị, mọi người đều cảm thấy hắn đã hạ quyết tâm giành ngôi thái tử, kết quả đúng lúc này bệ hạ lại có con nối dõi nhưng hắn lại không hề bận tâm, vẫn chỉ một lòng với chuyện vợ con.

Đúng là không phụ phong hiệu "Lăng Đô Vương".

Giờ đây hắn tích cực như vậy, ngay cả Tư Mã Huyền cũng bắt đầu nghi hoặc, có phải trong mắt hắn thật sự chỉ có tình yêu mà không có thứ khác nữa không?

Một nửa là vì phải giúp đỡ Tư Mã Tấn, một nửa khác là vì thích thấy chuyện thầy trò loạn luân, Vương Hoán Chi liên tục kích động phụ thân thúc đẩy hôn sự này.

Vương Phô cảm thấy rất tốt, một khi Tư Mã Tấn mang tiếng làm bại hoại kỉ cương thầy trò thì ngôi vị thái tử cũng sẽ ngày càng trôi xa, thế là cực kì hưng phấn mang tấu chương vào cung kiến giá.

Một đợt rét đậm tràn tới không hề có dấu hiệu báo trước, trong ngự thư phòng đặt chậu than hừng hực. Vương thừa tướng đứng gần chậu than cười tít mắt nhìn lên trên, bên cạnh là Bạch Ngưỡng Đường dáng vẻ nghiêm túc.

Nội thị bưng một chậu than che kín miệng đến đặt dưới chân Tư Mã Huyền, hắn đặt hai chân lên, lật xem tấu chương trong tay: "Thừa tướng làm gì vậy? Đứa trẻ còn chưa sinh ra đã vội vã định phong hiệu rồi à?"

Trong tấu chương của Vương Phô nhắc đến hai việc, một là định phong hiệu cho hoàng tử tương lai, hai là chấp thuận hôn sự của Lăng Đô Vương. Ông ta cười nói: "Con đầu của bệ hạ, đương nhiên phải coi trọng một chút, sớm định ra phong hiệu cho hoàng tử là điều cần thiết".

Tư Mã Huyền cười lên: "Không biết chừng là một bé gái, thừa tướng nóng lòng quá rồi".

Vương Phô giải thích: "Bệ hạ hiểu lầm rồi, chỉ là chọn sẵn một danh hiệu, nếu quý phi sinh ra trưởng công chúa thì có thể thương nghị tiếp, còn nếu sinh ra trưởng điện hạ thì có thể dùng được luôn. Làm vậy cũng tránh để người này người kia vẫn nhóm ngó ngôi vị thái tử".

Tư Mã Huyền lẽ nào lại không biết ông ta đang nói đến ai, thở dài nói: "Vậy nói đến chuyện còn lại đi, vì sao thừa tướng lại đề nghị Trẫm ân chuẩn hôn sự của Lăng Đô Vương và Bạch Đàn? Làm thế chẳng phải sẽ khiến hai người này thanh danh mất hết, không có cơ hội vãn hồi nữa hay sao?"

Thấy Tư Mã Huyền vẫn có ý bảo vệ Tư Mã Tấn, Vương Phô tức giận giơ tay hơ trên chậu than: "Lăng Đô Vương đã không cần danh tiếng, bệ hạ cần gì phải bảo vệ hắn? Hắn muốn cưới thì bệ hạ cứ cho phép hắn cưới. Quý phi có tin vui, cả thiên hạ cùng chúc mừng, bệ hạ cứ coi như thêm một chuyện vui cũng đâu có sao".

Tư Mã Huyền hơi nhíu mày, nhìn về phía Bạch Ngưỡng Đường: "Thái phó nghĩ như thế nào?"

Sắc mặt Bạch Ngưỡng Đường đương nhiên không tốt nhưng cũng chỉ có thể nói: "Tất cả đều do bệ hạ quyết định, Bạch Đàn đã rời nhà nhiều năm, lão thần vẫn coi như không có đứa con gái này".

Giọng ông ta mang theo nộ khí, ông ta đã từng cố gắng cứu vãn nhưng Bạch Đàn với bản tính ngang bướng đâu chịu nghe lời ông ta. Một khi nàng không suy nghĩ cho danh tiếng của gia tộc nữa, ông ta cần gì phải quan tâm đến đứa con gái này.

Có điều nếu Bạch Đàn lấy Tư Mã Tấn thật, ông ta cũng sẽ không cắt đứt quan hệ cha con. Dù thế nào trong tay Tư Mã Tấn vẫn có trọng binh, kể cả không có danh tiếng cũng vẫn là một phiên vương không ai dám xem nhẹ. Lời này của ông ta chủ yếu là để cho thấy mình vẫn giữ nghiêm lễ giáo và lập trường chính nghĩa lẫm liệt.

Tư Mã Huyền lật tay hơ trên chậu than, mi tâm đến bây giờ vẫn chưa hề giãn ra: "Lăng Đô Vương là lương đống quốc gia, Bạch Đàn là văn tài vang danh thiên hạ, Trẫm thật sự không muốn hai người này bị hủy danh tiếng, sau này đi trên đường cũng bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ".

Vương Phô hoàn toàn không coi lời này ra gì: "Bệ hạ lo nghĩ nhiều rồi, với uy danh của Lăng Đô Vương, làm gì có ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ".

Tư Mã Huyền chán nản: "Kể cả như thế, Trẫm ra mặt tứ hôn cũng không ổn. Lăng Đô Vương một lòng đòi cưới, coi rẻ luân thường, nhưng Trẫm cũng không thể làm như không biết mà thêm dầu vào lửa, thừa tướng cũng không thể cố đẩy hai người đó đi lên đường vòng".

Vương Phô nói: "Bệ hạ không cần phải tứ hôn, chỉ cần gật đầu một cái là được. Một người như Lăng Đô Vương tất nhiên sẽ thuận thế mà tự ý thành hôn, đến lúc đó thiên hạ có ai chê trách bệ hạ và lão thần?"

Ông ta quay sang liếc Bạch Ngưỡng Đường: "Kể cả Bạch thái phó cũng không làm gì được".

Bạch Ngưỡng Đường đen mặt.

Tư Mã Huyền dừng lật tay, Vương Phô quả nhiên đã làm thừa tướng quá lâu nên ngày càng ngang ngược kiêu ngạo, dù hắn đã ám chỉ một hồi lâu mà vẫn không chịu nghe theo, nhất quyết thúc đẩy chuyện hôn nhân này.

"Vậy thì Trẫm sẽ không còn hỏi đến việc này nữa". Cuối cùng Tư Mã Huyền lên tiếng, tiện tay cầm một bản tấu chương khác lên xem.

Vương Phô chỉ cần một câu này nên không quấy rầy Tư Mã Huyền nữa mà cáo từ lui ra.

Bạch Ngưỡng Đường cũng lui ra cửa điện theo. Vương Phô còn chưa đi xa, thấy Bạch Ngưỡng Đường đi ra liền đi chậm lại, nói một câu: "Giờ thái phó có con rể là Lăng Đô Vương, hẳn sẽ phất lên như diều gặp gió".

Bạch Ngưỡng Đường biết Vương Phô đang châm chọc mình, lạnh lùng nói: "Chắc là phải tốt hơn lệnh lang một chút".

Vương Phô đột nhiên tức giận nhưng Bạch Ngưỡng Đường đã ung dung đi mất. Ông ta thổi râu trừng mắt, người nhà họ Bạch từ phụ thân đến nữ nhi đều đầy gai, miệng lưỡi người nào cũng lợi hại lắm!

Cao Bình đi trên cung đạo đến, đứng xa xa đưa mắt nhìn hai người đi khuất mới vào cửa điện, nhẹ chân đi thẳng lên thềm ngọc, cúi xuống nói thầm bên tai Tư Mã Huyền: "Bệ hạ, người được phái ra ngoài báo về, tất cả thân quyến của Dữu Thế Đạo đều đã bỏ chạy sang Tần quốc, chỉ sợ khó mà bắt được. Bọn chúng còn mang về một tin tức kinh người".

Tâm tình Tư Mã Huyền không được tốt, tay không ngừng bút, mắt cũng không rời khỏi tấu chương: "Tin tức kinh người gì?"

Cao Bình liếc nhìn nửa bên mặt hắn: "Bên ngoài đã có tin đồn nói Dữu Thế Đạo hoàn toàn không chết".

Tư Mã Huyền đột nhiên dừng bút son, để lại một chấm đỏ trên tấu chương.

Cao Bình lui lại một bước, quỳ xuống.

Tư Mã Huyền đặt bút xuống. Hắn đã tận mắt nhìn Dữu Thế Đạo ngã xuống cung thành, thi thể đã được thu liệm, làm sao có thể không chết? Chỉ sợ là có người cố ý tung tin đồn, muốn làm thiên hạ hoang mang.

***

Đã gần đến tết, Vô Cấu xuống núi đặt mua hàng tết. Cứ cảm thấy có người bám theo mình, cô bé đi được vài bước lại quay lại nhìn nhưng vẫn không phát hiện có gì khác thường.

Cô bé thầm cảm thấy kì dị, chẳng lẽ là ban ngày gặp ma?

Bên lề phố có một hiệu sắt, trước cửa treo một chiếc mâm đồng. Vô Cấu nảy ra một ý, đi vào quán giả vờ chọn lựa đồ sắt, mắt lại lén nhìn vào mặt chiếc mâm đồng, quả nhiên nhìn thấy một bóng người lén lút tiếp cận. Cô bé quay lại đuổi theo, bắt được tại trận.

"Ngươi bám theo ta làm gì?" Hỏi xong mới cảm thấy người trước mặt này nhìn quen quen, mũi cao mắt sâu. Cô bé nhìn từ trên xuống dưới mấy lượt, chợt nhớ ra đây là người Tiên Ti mua mực thỏi lần trước.

Đoàn Giám cười ngượng ngùng: "Tại hạ tình cờ nhìn thấy cô nương ngoài phố, lại sợ cô nương vừa nhìn thấy tại hạ đã chạy như lần trước nên đành phải lặng lẽ đi theo".

Vô Cấu cảnh giác hỏi lại: "Ngươi muốn làm gì?"

Đoàn Giám vội nói: "Tại hạ không có ác ý, chỉ là muốn gặp cô nương thôi".

"Ta và ngươi không quen biết, ngươi muốn gặp ta làm gì?"

Đoàn Giám bị câu hỏi này của Vô Cấu làm cứng họng. Vô duyên vô cớ, dù sao cũng phải tìm một lí do chứ. Nghĩ một hồi lâu cuối cùng nghĩ ra một lí do: "Ở đây tại hạ có một tin tức, muốn nhờ cô nương mang về giao cho Bạch tiểu thư".

Vừa nghe thấy có liên quan đến sư tôn mình, Vô Cấu liền bớt cảnh giác một chút: "Ngươi là người nào? Vì sao lại biết sư tôn của ta?"

Đoàn Giám lập tức cực kì ân hận, khó trách nàng lại phòng bị mình như thế, tại mình còn chưa tự giới thiệu đàng hoàng với người ta chứ sao. Thế là hắn vội vàng nói lai lịch của mình, lại tự xưng là thuộc hạ của Lăng Đô Vương để kéo gần quan hệ một chút.

Vô Cấu thấy hắn ăn mặc đích xác có dáng vẻ quân nhân, đoán hắn cũng không dám lấy Lăng Đô Vương để lừa gạt mình, cuối cùng không còn đề phòng hắn nữa: "Ngươi có tin tức gì cần ta chuyển giúp?"

"Chuyện này rất quan trọng, phải viết ra giấy mới được". Đoàn Giám nhìn quanh, hắn nhớ gần đây có cửa hàng bán giấy bút, liền mời Vô Cấu đi một chuyến.

Hai người một trước một sau vào cửa hàng mua giấy bút, Đoàn Giám đặt giấy lên quầy bắt đầu viết lại nội dung tin tức.

Vô Cấu chỉ nhìn một cái liền nói: "Chữ ngươi viết xấu thật".

Đoàn Giám cũng biết chữ mình xấu, nếu không hắn tự nhiên mua giấy mực về luyện chữ làm gì? Mặc dù không vui vì bị chê chữ xấu nhưng hắn là người rất lanh lợi nên lập tức tiếp lời: "Tại hạ dù sao cũng là người ngoại tộc, viết chữ Hán không tốt, sau này xin cô nương thường xuyên chỉ giáo cho".

Vô Cấu cảm thấy lời này rất buồn cười: "Ta chỉ giáo cho ngươi thế nào được? Ta có thường xuyên gặp ngươi đâu".

Đoàn Giám thuận đà tiến tới: "Thế sau này chúng ta thường xuyên gặp nhau là được".

Vô Cấu không có bao nhiêu hứng thú, gập tờ giấy lại cất vào trong lòng rồi định đi về.

Đoàn Giám vội đi theo sau: "Cô nương, để tại hạ hộ tống cô nương về. Tin tức này không thể để lộ ra ngoài, phải cực kì cẩn thận mới được".

Vô Cấu hỏi mà không quay đầu lại: "Vậy ngươi còn nhờ ta chuyển lời làm gì, tự mình đưa thư đến không phải tốt hơn sao?"

Đoàn Giám vội đổi giọng: "Tại hạ nói là hộ tống cô nương ra khỏi thành, trong thành người đông phức tạp, phải đề phòng vạn nhất".

Vô Cấu đành phải mặc cho hắn đi theo.

Hai người đi qua phố dài đông vui tấp nập, qua chợ Nam tiếng người huyên náo, cuối cùng đến ngoài cổng Đông Ly, hắn không còn lí do gì đi theo nữa.

Đoàn Giám lưu luyến không rời. Bằng này tuổi hắn mới lần đầu tiên thích một cô gái. Cô nương tộc Hán rất đặc biệt,lại biết rất nhiều kiến thức, đáng tiếc là không biết người ta có thích một người ngoại tộc như mình hay không. May mà hắn không phải người do dự thiếu quyết đoán, lại đuổi theo đến cầu treo hỏi: "Vô Cấu cô nương, cô nương thấy tại hạ thế nào?"

Vô Cấu vừa đi vừa quay lại nhìn hắn một cái: "Quần áo chỉnh tề, ngũ quan đoan chính".

Đoàn Giám lại đuổi theo tiếp: "Cô nương hiểu lầm ý tại hạ rồi, tại hạ hỏi là cô nương thấy con người của tại hạ thế nào, cô nương có thể thích tại hạ hay không?"

Vô Cấu dừng chân nhìn hắn một hồi lâu rồi mới nói: "Thì ra ngươi thích ta rồi à?"

Đoàn Giám liên tục gật đầu.

Vô Cấu nhất thời không nghĩ được gì nữa. Đây cũng là lần đâu tiên có đàn ông theo đuổi cô bé, trong lòng lại có một cảm giác kì lạ, nghĩ đi nghĩ lại rồi trả lời: "Ta với ngươi còn không quen mà".

Đoàn Giám nhân tiện nhắc lại lời cũ: "Chuyện này có khó khăn gì, chúng ta thường xuyên gặp nhau là sẽ quen thôi".

Vô Cấu nói: "Nhưng vẫn phải được sư tôn của ta đồng ý mới được". Nói xong xoay người đi tiếp.

Đoàn Giám nhớ lại tình hình gặp Bạch Đàn lần trước, một người phụ nữ khó chơi có thể bắt Lăng Đô Vương phải cúi đầu, hắn biết phải thuyết phục thế nào?

Nhìn bóng lưng Vô Cấu càng lúc càng xa, hắn thở dài, thích một người tại sao lại khó như vậy chứ?

Lúc Vô Cấu mang tin tức về đến Đông Sơn, Bạch Đàn đang ngồi sưởi nắng ngoài hiên. Cuộc sống không phải dạy học thật là buồn tẻ, cho nên lúc Vô Cấu nói Đoàn Giám nhờ mình mang thư về, Bạch Đàn lập tức phấn chấn tinh thần.

Vốn còn tưởng tin tức của Đoàn Giám có liên quan đến Vô Cấu, nào biết mở ra xem lại hoàn toàn không quan hệ gì đến phong hoa tuyết nguyệt mà có liên quan đến Dữu Thế Đạo.

Thấy sắc mặt nàng đột nhiên nghiêm túc, Vô Cấu liền biết không phải chuyện tốt gì, vốn muốn hỏi một câu về chuyện Đoàn Giám đề nghị, bây giờ cô bé không dám hỏi nữa, đành một mình về phòng tiếp tục rối rắm trong lòng.

Đến tối Tư Mã Tấn mới về. Những tàn binh Dữu Thế Đạo mang đến bao vây kinh đô lần trước sau khi được hắn tiếp nhận cũng không chịu an phận, Kỳ Phong và Cố Trình gần đây đều rất bận rộn, hắn cũng tranh thủ đến xem một chút, kết quả là mất nguyên một ngày.

Giống như thường ngày, sau khi về hắn luôn đến thư phòng tìm Bạch Đàn đầu tiên. Không thấy bóng nàng ở thư phòng, hắn lại đến phòng nàng tìm, phát hiện nàng đang ngồi ở đó, có vẻ như đã chờ hắn khá lâu.

Tư Mã Tấn vội vàng trở về, vạt áo hồ phục màu xanh da trời trên người bám một lớp bụi. Bạch Đàn đữo roi ngựa trong tay hắn đặt lên bàn, tiện tay cởi nút thắt trên chiếc áo hồ phục của hắn. Bây giờ nàng đã khá quen với việc giúp hắn thay quần áo rồi.

"Đoàn Giám hôm nay nhờ Vô Cấu đưa tin cho ta, nói bên ngoài có tin đồn Dữu Thế Đạo còn sống. Tin tức này tất nhiên không phải cầm chuyển cho ta mà tất nhiên là muốn ta nhắn lại cho chàng".

Tin tức này quá kinh hãi, trước đó Bạch Đàn cũng hoảng hốt một hồi lâu, nhưng phản ứng của Tư Mã Tấn lại rất bình thường. Hắn dang tay đợi nàng khoác áo bào lên người mình rồi ngồi xuống, tiện tay kéo nàng ngồi xuống trên đầu gối mình: "Nếu hắn còn sống thì nhất định sẽ còn xuất hiện, ta chỉ việc chờ là được".

Bạch Đàn không hề tin, mặc dù nàng không tận mắt nhìn thấy thi thể Dữu Thế Đạo nhưng hoàng đế đã ban chiếu công bố tội trạng của hắn, xác nhận hắn đã đền tội, đến nay vẫn còn đang lùng bắt gia quyến của hắn, hắn không thể chết rồi sống lại được.

Tư Mã Tấn đã có ý định ngồi xem thì tất nhiên đã có tính toán, nàng cảm thấy mất hứng, đứng dậy định đi nhưng lại bị Tư Mã Tấn giữ chặt, cuối cùng còn bị hắn ôm lấy.

Hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng cọ vào cổ nàng: "Cho ta nghỉ một lát, ta hơi mệt".

Bạch Đàn liền ngồi yên không động, sau khi biết thực tình chứng bệnh của hắn, nàng không thể nào cắng rắn với hắn được nữa. Đường đường là một hoàng tử, lại bị người khác làm cho trở thành một kẻ tàn bạo điên cuồng, cho dù là người nào cũng phải thương cảm.

Nàng cũng không thể chính đại quang minh an ủi hắn, bản chất Tư Mã Tấn quá kiêu ngạo, không bao giờ muốn chuyện phát bệnh bị người ngoài biết được, nàng đương nhiên cũng muốn giữ thể diện cho hắn, chỉ có thể coi như không biết, chỉ cần thầm lặng tốt với hắn là được rồi.

Môi Tư Mã Tấn dán sát bên tai nàng, đột nhiên nói: "Hôm nay nhận được tin tức, Tư Mã Huyền sẽ không can thiệp chuyện của chúng ta nữa".

Bạch Đàn sững sờ một lát: "Thật không?"

"Ai biết thật hay giả". Tư Mã Tấn ngẩng đầu lên: "Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta nên chọn một ngày nhanh chóng tổ chức hôn lễ được không?"

So với lần nọ ở Ngô Quận, lần này Bạch Đàn mới có cảm giác sắp lấy chồng, nàng ngượng ngùng chớp chớp mắt: "Thế phải đến nhờ Trần Ngưng tính ngày lành tháng tốt mới được".

Tư Mã Tấn chậm rãi ngắm vẻ mặt nàng: "Cần gì phiền phức như vậy, ta là một sát thần trong mắt người đời, chẳng lẽ còn ngại phạm vào ngày xấu hay sao? Đằng nào thì tất cả cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần nàng gật đầu, kể cả ngày mai luôn cũng được".

Bạch Đàn ngày càng ngượng ngùng, chuyện hôn sự này vốn đã bị thiên hạ coi là sai trái, đến ngày thành hôn cũng là hai người tự quyết định, thật sự không biết xấu hổ là gì, nhưng nàng còn phải làm bộ rất bình tĩnh.

Tư Mã Tấn biết thừa nàng nghĩ gì nhưng vẫn làm như không biết: "Thế nào? Nàng thấy ngày nào thì tốt?"

Hắn định trêu chọc nàng đây mà, Bạch Đàn sao lại không biết, đẩy hắn ra đứng lên: "Chàng đi àm quyết".

Tư Mã Tấn nói: "Vậy ta quyết luôn ngày mai".

"..."

Bạch Đàn không nói được gì, Tư Mã Tấn lại kéo nàng ngồi xuống, gọc vào cổ nàng nhắm mắt lại.

Hi Thanh hấp tấp từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy hình ảnh này đã giơ tay áo che mắt: "Ôi chao, ta không nhìn thấy gì hết".

Bạch Đàn ngồi trên đùi Tư Mã Tấn, hai tay còn ôm hắn, lập tức gương mặt nóng bừng, vội vàng đứng dậy.

Tư Mã Tấn đã hơi buồn ngủ, vì động tác này của Bạch Đàn mà đột nhiên bừng tỉnh, cau mày thoáng nhìn xung quanh, lập tức thấy Hi Thanh ngoài cửa: "Gì thế? Có việc à?"

Hi Thanh nghe vậy mới quay lại đi vào: "Tặc tặc, điện hạ còn có lòng thanh thản chàng chàng thiếp thiếp, thánh chỉ từ trong cung đã đến rồi, đang đợi điện hạ ra tiếp chỉ đấy".

Tư Mã Tấn không vui lắm, một hồi lâu sau mới chỉnh lại vạt áo một chút rồi đứng dậy ra cửa.

Người đến không phải nội thị mà là Cao Bình. Hai tay Cao Bình nâng thánh chỉ bằng lụa vàng, đứng thẳng giữa sân. Án đèn ngoài hiên lờ mờ, vẻ mặt ông ta cũng rất nhạt nhòa, nhìn thấy Tư Mã Tấn đi ra liền bước nhanh đến chào: "Dự Châu báo tin về nói tin đồn Dữu Thế Đạo còn sống đang ồn ào khắp quận. Binh mã của hắn ở Dự Châu cũng bắt đầu rục rịch, thật sự khó có thể thuần phục. Bệ hạ cho rằng chỉ có điện hạ mới đè được bọn chúng cho nên hạ chỉ phái điện hạ đến Dự Châu một chuyến để hợp nhất binh mã Dữu Thế Đạo để lại, chuyển đến quận Dực Dương phòng thủ biên cương".

Tư Mã Tấn không hề có phản ứng gì: "Bản vương chuẩn bị ngày mai thành hôn, xin bệ hạ chọn người khác đến Dự Châu".

Cao Bình chắp tay: "Điện hạ thứ cho hạ quan nói thẳng, đây chính là thánh chỉ. Huống hồ điện hạ đến Dự Châu, binh mã của Dữu Thế Đạo sẽ chính là của điện hạ. Đây là bệ hạ suy nghĩ cho điện hạ".

Tiếp nhận xong đích xác xem như binh mã của hắn, nhưng đưa đến Dực Dương trấn thủ biên cương có khác nào sung những binh mã này vào quân của họ Tuân ở tây bắc, Tư Mã Huyền sao có thể để hắn giành được lợi ích.

Có điều Cao Bình nói cũng đúng, ít nhất lúc này tấm lụa vàng đó vẫn có thể đè được hắn.

Cuối cùng Tư Mã Tấn tiếp nhận thánh chỉ.

Cao Bình thở phào nhẹ nhõm, lập tức ôm quyền cáo từ.

Dưới hiên nhà xa xa, Hi Thanh khẽ chọc cánh tay Bạch Đàn: "Vừa rồi ngươi với điện hạ chàng chàng thiếp thiếp nói chuyện gì thế?"

Bạch Đàn vẫn liếc mắt nhìn chằm chằm thánh chỉ trong tay Tư Mã Tấn bên kia: "Không có gì".

Đại khái đây chính là người tính không bằng trời tính như người đời vẫn nói, vừa rồi còn luôn miệng bàn chuyện thành hôn, bây giờ thánh chỉ đã đến rồi.

Đêm đã khuya mà Bạch Đàn còn chưa ngủ, ngồi trên chiếc ghế dựa lơ đãng lật quyển sách trên tay.

Tư Mã Tấn đi đến, hình như vừa mới tắm xong, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, sau khi cởi ra trên gnf chỉ mặc một chiếc ám sam mỏng. Trên tay hắn vẫn cầm thánh chỉ, sau khi vào cửa liền tiện tay vứt vào chậu than đang cháy rừng rực.

Bạch Đàn cả kinh rơi mất quyển sách trên tay, cau mày nói: "Chàng chán sống hay sao mà đối xử với thánh chỉ như vậy?"

Tư Mã Tấn rửa tay bằng nước lạnh trong chiếc chậu đồng trên giá gỗ, đi tới nói: "Tư Mã Huyền không cho ta thời gian dù chỉ một ngày, đúng là lòng dạ hẹp hòi".

Bạch Đàn mím môi nhặt quyển sách dưới đất lên, ngập ngừng nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Tư Mã Tấn đã mệt, nằm lên giường uể oải giơ tay về phía nàng.

Bạch Đàn đặt sách xuống đi tới, nắm tay hắn rồi nằm xuống bên cạnh, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng: "Hay là ta cùng đi với chàng đến Dự Châu?"

Nghe nàng hỏi vậy, hai mắt đang khép hờ của Tư Mã Tấn mở ra, nheo nheo mắt có vẻ rất hưởng thụ, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Thôi, không cần".

Trên đường đi lần này ai biết sẽ có chuyện gì? Huống hồ binh mã của Dữu Thế Đạo cũng không phải dạng vừa, nhưng sợ nàng lo lắng nên hắn cũng không muốn nói rõ.

Bạch Đàn nghiêng người quay lưng về phía hắn. Sao lại có người như vậy chứ, nàng đã chủ động đề nghị mà lại bị từ chối thẳng thừng, đúng là mất mặt.

Tư Mã Tấn ôm chặt nàng từ sau lưng: "Ngày mai sau khi ta đi, nàng cũng đi đến nơi khác một thời gian, đến Ngô Quận hoặc là đến chỗ cậu của ta ở quận Nghĩa Hưng cũng được, đừng ở lại đô thành".

Bạch Đàn hỏi nhỏ: "Vì sao?"

Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng: "Tư Mã Huyền điều ta đi chắc chắn có ý đồ không hay ho gì, ta không thể không giấu nàng đi".

Thế mà hắn cũng nghĩ được! Gân xanh bên thái dương Bạch Đàn giật giật, đã không mang nàng theo lại phải giấu nàng đi, sao hắn lại lắm chuyện như vậy?

Tư Mã Tấn thật sự đã mệt, nhanh chóng ngủ mất.

Bạch Đàn lại trằn trọc không ngủ được, nghe tiếng thở đều đều phía sau, nàng xoay người lại. Ngọn nến còn chưa cháy hết, có thể nhìn thấy rõ ngũ quan hắn.

Gã Tư Mã Tấn này lúc ngủ và lúc thức khác biệt rất lớn. Lúc thức bao giờ cũng âm trầm, ngay cả khi cười cũng vẫn lạnh lùng. Sau khi ngủ đoi mắt bị hàng mi dài che khuất, thoạt nhìn lại bình dị gần gũi hơn rất nhiều.

Bạch Đàn đưa tay vuốt ve mặt hắn. Nàng muốn đi theo thực ra là bởi vì lo lắng, thánh chỉ đến đúng lúc này, lại có tin đồn Dữu Thế Đạo còn sống, nàng cảm thấy hơi bất an.

Gần như là một đêm không ngủ, đến lúc trời sắp sáng Bạch Đàn mới mơ mơ màng màng thiếp đi, vừa nghe thấy động tĩnh lại mở mắt ra, thấy Tư Mã Tấn đã quần áo chỉnh tề.

Nàng cũng dậy theo, Tư Mã Tấn quay lại nhìn thấy, nói một câu: "Ngủ thêm một lát nữa đi, không cần tiễn ta".

"Hừ, chẳng phải chàng muốn ta rời khỏi đô thành hay sao? Ta dậy chuẩn bị đồ đạc không được à?" Bạch Đàn tự mình mặc y phục.

Tư Mã Tấn biết nàng mạnh miệng, cũng không vạch trần, cầm bội kiếm trên bàn đeo vào bên hông rồi đi ra cửa.

Bạch Đàn ngồi bên giường nhìn bóng lưng hắn, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên quay về, vội vàng chuyển ánh mắt nhìn qua nơi khác. Hắn đi đến trước mặt, nâng cằm nàng lên cắn vào môi nàng một cái, dường như còn chưa đủ, lại mút mạnh vào cổ nàng.

Bạch Đàn hừ nhẹ một tiếng, không cần nhìn cũng biết chỗ đó đã xanh rồi, tức giận đẩy hắn ra: "Trước khi đi chàng vẫn còn phải hành hạ ta hay sao?"

Tư Mã Tấn lui lại, cười một tiếng trầm lắng: "Đánh dấu thôi mà".

Nói xong hắn kéo cổ áo che cho nàng rồi mới xoay người ra cửa.

Bạch Đàn xoa cổ, kéo chặt cổ áo đi ra cửa theo. Trời đông giá rét, sương trắng đầy sân, lúc đi đến tiền viện thì bóng lưng hắn đã biến mất.

Vô Cấu từ hậu viện đi tới, nhìn thấy sư tôn ăn mặc phong phanh đứng trên hành lang gấp khúc trong tiền viện, không hề phát giác tâm tình nhi nữ của sư tôn mình, chỉ cho là nàng dậy sớm nên đi lấy nước súc miệng đến cho nàng.

Bạch Đàn đương nhiên cũng xấu hổ không chịu nói ra, cầm cốc nước chậm rãi súc miệng.

Đột nhiên một nội thị xuất hiện trong cổng viện, khoanh tay đứng chào nàng: "Chào tiểu thư, nô tì phụng khẩu dụ của bệ hạ đến truyền tiểu thư vào cung yết kiến".

"Phụt!" Bạch Đàn phun nước súc miệng ra ngoài, thế là đến thật à?

Tư Mã Tấn dặn nàng rời kinh đô, nội thị đến nhanh như vậy thì nàng chạy đi đâu được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.