Rốt cuộc thì Giang Ngôn Trạm vẫn đuổi Nguyễn Nhuyễn ra ngoài.
Đêm qua đã làm một trận lớn rồi, thì bây giờ cũng nên giữ khoảng cách chút.
Ít nhất thì sếp Giang không muốn “được” người tắm cho trong trạng thái tỉnh táo.
Nhưng anh cũng không đến mức không chịu ngâm bồn chung với cô, cho nên sau khi tắm riêng xong anh quấn khăn tắm đi ra, cố tình làm ra vẻ mặt như đang ban ân huệ: “Có vào ngâm bồn với anh không?”
Nguyễn Nhuyễn đang ngồi chờ sẵn trên sofa, chuẩn bị sẵn tinh thần có tiếng động lạ là tông cửa vọt vào liền…… Không ngờ tới bản thân lại được lời mời của Giang Ngôn Trạm.
Nguyễn Nhuyễn cười: “Có chứ có chứ.”
……
Mặc dù Giang Ngôn Trạm đã vệ sinh rất kĩ, nhưng có một số chỗ không phải cứ tắm kĩ là trôi liền, quan trọng hơn là…… hai người đã làm trong ngày nguy hiểm.
Chưa kể còn không biết đã *** bao nhiêu lần.
…… Theo lý thuyết nếu làm trong ngày nguy hiểm là bách phát bách trúng.
Đây là chuyện mà Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ mãi từ lúc tỉnh tới giờ.
Vốn tính cô là chuyện gì khó quá bỏ qua, từ từ tính tiếp. Nhưng chuyện này thì khác, đây không phải thứ mà có thể từ từ rồi tính được.
Bản thân cô đã phản ứng chậm sẵn rồi, còn bị phân tâm nữa, nên làm sao mà qua mắt được Giang Ngôn Trạm.
Lúc ăn tối, anh chủ động mở lời: “Em đang nghĩ gì đó?”
Nguyễn Nhuyễn đang lột tôm bỏ vào bát của Giang Ngôn Trạm, ngơ ngác: “A? À…… Không có gì đâu.”
Dứt lời lại lấy thêm một con tôm.
“Không cần.” Giang Ngôn Trạm nói, “Anh tự lột được.”
Nguyễn Nhuyễn: “…………”
Giang Ngôn Trạm gắp thức ăn cho cô, tiếp tục nói: “Còn hai ngày nữa là về rồi, còn gì muốn làm không?”
“Hình như hết rồi?” Nguyễn Nhuyễn vừa nghĩ vừa trả lời, “Núi leo rồi, đặc sản cũng ăn rồi, vlog cũng quay xong hết, ừm……”
Cô cắn đầu đũa nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên nói: “A, em còn chưa đi mua quà nữa.”
Hai người trước khi đi đã hứa là sẽ mua quà về cho bạn bè người thân rồi.
Mặc dù Giang Ngôn Trạm không cảm thấy cần phải mua nhưng vì chiều theo Nguyễn Nhuyễn, anh cũng hứa sẽ mua cho Giang Tuyết Phi và Đoạn Tư ít đồ.
Thật ra thời buổi này trên Shopee gì mà chẳng có, cho nên mua quà lưu niệm chỉ để mang tính lưu niệm thôi, không nhất thiết phải là đặc sản gì.
Thế là Giang Ngôn Trạm quyết định tặng hai người đó đồ handmade do anh và Nguyễn Nhuyễn cùng làm.
Quà tự tay làm, vừa có thành ý lại vừa có tấm lòng, chưa kể…… có thể dùng để khoe khoang tình cảm.
Giang Tuyết Phi có lẽ sẽ rất thích, nhưng Đoạn Tư thì không chắc.
Dĩ nhiên, hắn có thích hay không cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của Giang Ngôn Trạm.
Nguyễn Nhuyễn mua cho Phương Hủ một bức tượng người cá chải đầu bên bờ biển làm thủ công bằng vỏ sò và lông vũ.
Bức tượng được đính kết rất kì công, giá cũng cao.
Cô cảm thấy hình tượng người cá và lông vũ được tạo tác một cách trừu tượng này rất hợp Phương Hủ, mặc dù hơi đau ví nhưng cô vẫn mua, xem như bày tỏ tấm lòng với người chị em thân thiết.
Mà đã tới thành phố này, thì cũng nên mua gì đó mang về.
“Hôm nay nghỉ ngơi cho lại sức, ngày mai chúng ta đi dạo một vòng.” Nguyễn Nhuyễn đề xuất với Giang Ngôn Trạm, “Cái nào ưng thì mua.”
……
Ngày hôm sau Nguyễn Nhuyễn dậy từ sớm, chuẩn bị đầy đủ đâu ra đấy chờ Giang Ngôn Trạm tỉnh.
Cô lên kế hoạch tỉ mỉ, từ đi mua sắm ở đâu, ăn trưa ở đâu, ăn xong đi đâu, tính luôn cả tuyến đường đi như thế nào cho thuận tiện.
“Không phải em bảo là không thích lên kế hoạch trước, vạn sự tùy duyên hả?” Giang Ngôn Trạm cười, “Đổi ý rồi?”
“Em sợ anh mệt chứ sao.” Nguyễn Nhuyễn ôm anh, “Cục cưng, anh xem lịch trình thế này ok không? Đi nổi không? Cần em bế không ——”
Giang Ngôn Trạm: “.”
Đây là đang khiêu khích anh đúng không?
Anh không nói không rằng, trực tiếp bế thốc Nguyễn Nhuyễn đi ra cửa.
Nguyễn Nhuyễn giãy đành đạch: “Ấy từ từ, balo của em, em chưa lấy——”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh thả cô cái phịch ngay cạnh balo, nhìn cô đeo lên, hỏi: “Có cần xách cho không?”
Nguyễn Nhuyễn nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, dùng hết sức bình sinh để nhịn cười. Cô ôm cánh tay Giang Ngôn Trạm lắc lư, nịnh hót: “Em sai rồi em sai rồi, cục cưng là giỏi nhất——”
Giang Ngôn Trạm: “.”
Lúc nào Nguyễn Nhuyễn dỗ anh cũng như dỗ con nít hết, nhưng đó lại là gu anh mới chết, thích lắm rồi mà còn phải ra vẻ.
Hai người chốt đi theo kế hoạch của Nguyễn Nhuyễn, đi phố mua sắm nổi tiếng nhất của thành phố.
Kết quả con phố này mặc dù rất đẹp, nhưng hàng đều là lừa du khách, không có gì đáng mua.
Ăn trưa xong nghỉ ngơi một lát, đến chiều thì ghé sang một trung tâm thương mại lớn ở gần đó.
Nếu ở bên ngoài được vây quanh bởi núi non trập trùng thì bước vào khu này như được trở về với thế giới hiện đại tất bật…… Có thể thấy rõ sự chênh lệch như trời với bể.
Nguyễn Nhuyễn là kiểu người có bao nhiêu tâm tư viết hết trên mặt. Làm sao mà sếp Giang không biết cô nghĩ gì.
Mỗi lần đi ngang qua cửa hàng bán đồ cho trẻ em Nguyễn Nhuyễn đều sẽ dừng lại ngó tới ngó lui, dáng vẻ rất muốn vào nhưng lại không dám.
Nhìn dễ cưng điên đi được, Giang Ngôn Trạm không muốn chọc thủng, muốn tận hưởng cho đã.
Cuối cùng Nguyễn Nhuyễn cũng tìm được cái cớ mà cô nghĩ là phù hợp để nói.
“Cục cưng.” Nguyễn Nhuyễn kéo tay anh, “Em có một người bạn đang có thai ý, hay là chúng ta vào xem xem có mua được gì về làm quà cho cậu ta được không……”
Thế mà là văn mẫu “tui có một người bạn” à.
Không phải bạn của cô anh đều biết hết sao?
Giang Ngôn Trạm đột nhiên muốn lảng tránh vấn đề, gật đầu: “Anh qua bên kia đợi em.”
Anh hất cằm chỉ hướng tiệm cà phê kế bên.
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Nguyễn Nhuyễn là: Mang thai được uống cà phê hả?
Từ đêm hôm qua, trong suy nghĩ cô đã coi Giang Ngôn Trạm là người đã có thai, cho nên mỗi lần anh làm gì, não cô sẽ tự động hỏi—— mang thai có được làm cái đó không?
Nhưng hiện tại Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa thể hỏi thẳng, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Thế cục cưng uống ít đá thôi nhé.”
Giang Ngôn Trạm: “?”
Nguyễn Nhuyễn vẫn lo lắng khôn nguôi vẫy tay với anh rồi mới đi vào cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Sao mà anh không biết Nguyễn Nhuyễn đang nghĩ gì được chứ, nhưng cô không chủ động, thì anh cũng chẳng tài nào nói được.
Bầu không khí bắt đầu đặc quánh gượng gạo lên.
Đây là lần đầu tiên hai người “chiến tranh lạnh” kể từ lúc xác nhận mối quan hệ tới giờ.
Thế mà lại kéo dài tận hai ngày.
Đến ngày thứ ba, khi đang trên đường về nhà, cuối cùng Nguyễn Nhuyễn chịu hết nổi.
Cô vốn là bộc trực thẳng tính, có gì nói đó, nên kiểu giấu giấu giếm giếm này cô làm không được.
Có điều chuyến về hai người đi hạng thương gia, chỗ ngồi rộng rãi cách xa nhau không thể thầm thì trao đổi với nhau được.
Nguyễn Nhuyễn đành chờ về đến nhà mới tiếp tục.
Ra khỏi sân bay là thấy tài xế riêng của Giang Ngôn Trạm tới đón.
Ghế sau rất rộng, còn có tấm vách ngăn cách với ghế trước, muốn làm gì cũng dễ.
Ngồi vào không được bao lâu, Nguyễn Nhuyễn lấy hai ngón trỏ với ngón giữa giả làm người que, di chuyển từ đùi cô về phía Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm: “……?”
“Người que” chầm chậm tiến về phía anh, sau đó lấy một “chân” đá đá mu bàn tay anh.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Đáng yêu thế.
Anh dùng hết sức bình sinh nín cười luôn ấy, không những thế còn phải bày đặt nghiêm túc nhìn xem cô đang có ý định gì.
Chỉ thấy người que đi qua đi lại một hồi rồi “cong người” nắm ngón tay cái của anh, lắc qua lắc lại chào hỏi.
Sau đó quỳ xuống cái rụp.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Rồi lại cong một bên “chân” lên, đổi thành tư thế quỳ một gối.
“Cục cưng.” Nguyễn Nhuyễn mở lời, “Về rồi mình đi bệnh viện khám tổng quát nhé?”
Giang Ngôn Trạm nghe vậy cũng nhấc ngón tay lên, bắt tay với người que.
Nguyễn Nhuyễn lập tức nắm tay anh.
Giang Ngôn Trạm bị cô siết chặt tay thì xìu hẳn, tùy ý đáp lời: “Được.”
“Với cả anh làm việc điều độ nhẹ nhàng thôi, đừng tăng ca quá nhiều nữa.” Nguyễn Nhuyễn nhìn bụng anh, sau đó lại nhìn anh, vẻ mặt như vừa lấy hết dũng khí, cực kì mềm mỏng nói tiếp, “Em lo, lỡ như……”
Giang Ngôn Trạm vô thức siết tay cô.
“Không, không phải lỡ như.” Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, nghiêm túc, “Nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, thì chúng ta đã có rồi……”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn dịch người lại gần anh thêm chút nữa, chạm tay lên bụng anh xoa nhẹ: “Em dự định mua đồ cho em bé từ bây giờ luôn, anh thấy sao? Anh muốn ăn gì, muốn mua gì cứ nói em……”
Sau đó cô ôm trọn anh vào lòng.
“Cục cưng, em mong là anh có chuyện gì cũng nói với em.” Nguyễn Nhuyễn dịu dàng nói, “Dĩ nhiên, dù anh không làm thế tình yêu em dành cho anh vẫn sẽ không thay đổi.”
Giang Ngôn Trạm không khỏi bật cười.
Làm anh đột nhiên nhớ tới hồi trước hay nghe mấy chuyện về Omega có thai rồi thì Alpha của họ suốt ngày nói mấy câu gì mà “Anh sẽ yêu em nhiều hơn” “Anh hứa sẽ làm tốt trách nhiệm của người chồng, người cha”……
Cũng không phải là những lời như thế có vấn đề hay sai trái gì, bởi vì đúng là khi mang thai Omega sẽ rất nhạy cảm và yếu ớt, cần phải được đối xử thật tốt và chăm lo chu đáo.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn lại nói là “Tình yêu em dành cho anh sẽ không thay đổi”.
Câu này của cô làm anh cảm thấy mình được cô trân trọng và tôn trọng rất nhiều. Cô đối xử tốt với anh, chăm lo cho anh từng li từng tí là vì cô yêu anh, chứ không phải vì anh là Omega hay là vì anh đang mang thai.
Giang Ngôn Trạm xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô: “Anh cũng thế.”
Nguyễn Nhuyễn lập tức trợn tròn mắt, vô cùng hạnh phúc nhìn anh.
Giang Ngôn Trạm rất hiếm khi nói những lời ngọt ngào, nên có thể xem như đây là anh đang thổ lộ lòng mình với cô đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]