Chương trước
Chương sau
Hai người mới sáng ra đã quậy nhau một trận đã đời, đợi ăn xong thì cũng không còn kịp đi leo núi nữa.  

Lịch trình chỉ có thể lùi lại thêm một ngày. 

Chẳng qua phải đến hôm kia họ mới thật sự đi. 

Cuối cùng Nguyễn Nhuyễn cũng được thỏa lòng mong ước leo núi “thật”, đường đi vừa dốc vừa gập ghềnh, bậc thang đi lên cũng không được bằng phẳng. Ngọn núi cao chạm trời mây, lúc mới đầu leo còn thấy nóng, nhưng càng lên cao không khí càng lạnh, thành ra cuối cùng phải mặc thêm áo khoác. 

Sức bền của hai người rất tốt, không mất bao lâu đã leo đến đỉnh. 

Ở đó có rất nhiều gian hàng bán món ăn đặc sản địa phương, mặc dù là giá trong khu du lịch sẽ bị chặt chém hơn, nhưng Nguyễn Nhuyễn cũng không quá quan tâm, cô vui vẻ ăn thử hết những món được bày sẵn, nhờ vậy mà biết đến nhiều món ngon ở đây. 

Ngày hôm nay là một ngày dài.

Nếu là người bình thường là đã sớm mệt đến lết không nổi, chỉ muốn nằm bẹp trên giường rồi. 

Nhưng Giang Ngôn Trạm và Nguyễn Nhuyễn vẫn còn trong độ tuổi nhiệt huyết tuổi trẻ, nên chẳng nhằm nhò gì.  

Quan trọng là…… Giang Ngôn Trạm đang trong kì phát tình. 

Mặc dù anh đã bị đánh dấu vĩnh viễn rồi, tin tức tố cũng đã ổn định, nhưng kì phát tình đâu chỉ kéo dài một ngày, nên trong thời gian này tin tức tố của anh vẫn sẽ tản ra. 

Rồi đến ngày nguy hiểm thì bùng nổ. 

Nhưng mà anh lại bị đánh dấu trước khi phát tình, nên không thể căn cứ vào phản ứng của thân thể để đếm ngày như trước nữa. 

May mà giờ có Nguyễn Nhuyễn ở đây rồi, Giang Ngôn Trạm không cần phải lo lắng nữa. 

Thực ra dấu hiệu đã có từ hai ngày trước, lúc hai người đang xem phim trong khách sạn—— Giang Ngôn Trạm đột nhiên cảm thấy cả người nóng ran.

Tình trạng này gần đây diễn ra rất nhiều lần, nhưng đều bị tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn hoặc đánh dấu tạm thời áp chế đi. 

Cho nên hai người cũng không để ý, cho tới hiện tại. 

Giang Ngôn Trạm mặt đỏ ửng, dựa vào sofa, vốn tính kéo tay Nguyễn Nhuyễn qua để vọc, nhưng lại đổi thành bản thân cọ mặt vào tay cô. 

Nguyễn Nhuyễn lập tức phản ứng. 

Sếp Giang mà làm vậy chỉ có một là rù quến cô, khẳng định vị thế on top của mình —— hai là ảnh đến kì phát tình rồi. 

Nguyễn Nhuyễn xoay người, ôm cổ anh hôn lên. 

Đúng là làm với anh không bao giờ chán. Anh ta có khi sẽ rất chủ động, đặc biệt là mỗi lần lên cơn muốn on top đồ đó, nhưng có khi sẽ cực kì thẹn thùng, sẽ cố cắn môi không để mình phát ra tiếng rên, bảo vệ làn da mặt mỏng dính của bản thân. 

Nguyễn Nhuyễn thích nhất là vào những lúc anh càng muốn kìm nén, cô càng làm tới để anh chỉ có thể yếu ớt thuận theo cô mà kêu lên những âm thanh mềm mại dễ nghe.  

Hoặc là như bây giờ—— phát tình mất tự chủ hành vi.

Chỉ có khi này, anh mới cởi bỏ lớp vỏ bọc kiêu ngạo và tự tôn của mình, trưng ra khuôn mặt ngoan mềm lấy lòng, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt ậng nước phong tình vạn chủng. 

Một Giang Ngôn Trạm như vậy, dường như là anh, mà cũng dường như chẳng phải. 

Nhưng mà cô chỉ biết, nội tâm mỏng manh yếu ớt bị giấu sau lớp áo giáp mạnh mẽ kiên cường kia, chỉ có cô mới được thấy thôi.

Nguyễn Nhuyễn quỳ gối trên sofa, cúi đầu ôm lấy Giang Ngôn Trạm, trao cho anh một nụ hôn cháy bỏng.  

Nhưng nhiêu đó là không đủ với Giang Ngôn Trạm của bây giờ. 

Đôi mắt sát phạt thường ngày khép hờ, phủ một tầng sương, như mặt hồ mù sương vào thu, mời gọi người đắm chìm vào trong đó. 

Nguyễn Nhuyễn ôm ấp khoang miệng của anh, sau đó chậm rãi kết thúc nụ hôn này.

Giang Ngôn Trạm rướn người lên muốn níu cô lại nhưng đã bị Nguyễn Nhuyễn ấn vai anh ghì lại. Môi anh hơi hé, hơi thở nóng rực phả ra theo lồng ngực phập phồng. 

Nguyễn Nhuyễn nâng tay còn lại lên, dịu dàng vén tóc ra sau tai cho anh. 

Mấy ngày nay cô với Giang Ngôn Trạm không đeo vòng tay, cho nên bây giờ tin tức tố mùi cam như lũ tràn ra, nhẹ nhàng quấn lấy. 

Giang Ngôn Trạm nhắm mắt lại. 

Bàn tay đang giữ vai anh của Nguyễn Nhuyễn dời lên vuốt ve gò má anh, ngón cái khẽ miết lên đôi môi đỏ. 

Giang Ngôn Trạm phối hợp vươn lưỡi ra đáp lại, sau đó khẽ ngậm ngón tay cô lấy lòng. 

Khoang miệng ấm nóng, đầu lưỡi mềm mại bọc lấy ngón tay. 

Giang Ngôn Trạm ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn chăm chú Nguyễn Nhuyễn.

Được nụ hôn và ôm ấp của Nguyễn Nhuyễn an ủi, anh cũng phần nào tỉnh táo lại được một chút, nhưng vẫn không nhả ngón tay cô ra, căn phòng tĩnh lặng vang tiếng liếm mút khẽ khàng. 

Nguyễn Nhuyễn được đà tiến tới, nhét thêm một ngón tay vào, dịu dàng dụ dỗ: “Bé cưng, há miệng ra nào.”

Giang Ngôn Trạm bị cô cưỡng chế mở miệng lớn hơn, cảm giác bị đùa bỡn nhục nhã và được yêu thương chồng chéo lên nhau, nhưng khi nhìn đến đôi mắt đong đầy tình yêu của Nguyễn Nhuyễn, thân thể dường như không còn là của anh mà chiều theo ý cô. 

Nguyễn Nhuyễn thành công vói được vào bên trong, ấn tay lên đầu lưỡi mỏng manh, cười cười: “Liếm giỏi quá trời luôn……”

Giang Ngôn Trạm cảm giác mặt mình nóng như bị bỏng, lý trí bay biến hết, mà cũng chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận thức được cô đang khen hay đang trêu ghẹo mình luôn.

Não anh còn chưa kịp tải xong dữ liệu, Nguyễn Nhuyễn đã nắm đầu anh hôn xuống. 

Nụ hôn này mạnh bạo hơn, càng hôn càng đắm chìm, môi lưỡi quấn quýt, âm thanh khó nói như được khuếch đại, bầu không khí cũng theo đó nhiễm sắc tình. 

Thế này thì làm sao Giang Ngôn Trạm chịu nổi, lý trí chính thức tạm biệt anh. 

Tin tức tố của anh cũng mất kiểm soát mà tràn ra như vỡ đê, cả căn phòng rất nhanh ngập trong hương vị của anh. Đợi đến khi Nguyễn Nhuyễn nhận ra khác thường thì đã…… quá trễrồi.

Tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn đã bị ảnh hưởng theo.

……

Trưa hôm sau, Nguyễn Nhuyễn tỉnh giấc trước. 

Khuôn ngực Giang Ngôn Trạm đầy dấu xanh tím, dấu sau đậm hơn dấu trước. Nguyễn Nhuyễn nhìn mà câm lặng che mặt lại, trong lòng thầm nghĩ nếu mà cô còn xài hao vậy nữa thì cơ ngực của anh tiêu tùng mất. 

Mà cũng không chỉ mỗi phần ngực, các thể loại dấu vết để lại ở phía dưới còn kinh khủng hơn. Mặc dù cô đã rất cố gắng khống chế rồi, nhưng mà lực tay của cô trời sinh rất mạnh……

Nhìn mà cứ tưởng Giang Ngôn Trạm bị bạo hành gia đình không đấy.

Nguyễn Nhuyễn rón rén xuống giường. 

Cuối cùng cô cũng nhận thức được tầm quan trọng của vòng tay ức chế rồi. 

Ít nhất nếu có đeo vòng thì se không tới mức như thế này. 

Nguyễn Nhuyễn muốn bế Giang Ngôn Trạm đi tắm, nhưng vừa nhấc người anh lên thì có gì đó chảy ra, làm cô hoảng loạn rụt tay về. Sau đó bình tĩnh nhìn kỹ thì…… hình như là bụng anh……….hơi phồng lên thì phải………

Rốt cuộc là hôm qua cô đã làm bao nhiêu lần vậy trời? 

Nguyễn Nhuyễn nuốt nước bọt, chột dạ như đứa nhỏ vừa làm chuyện sai bị bắt quả tang.

“…… Đừng nhìn.” Giọng nam khàn khàn truyền đến đỉnh đầu cô.

Nguyễn Nhuyễn nhìn qua, thấy Giang Ngôn Trạm hắng giọng, chống người ngồi dậy tựa vào đầu giường, vẻ mặt bình thản: “Sao đấy, làm như thấy máu không bằng, cũng đâu phải còn con nít đâu?”

Nguyễn Nhuyễn bị sang chấn tâm lý đến ngu người, não cô chậm chạp tải dữ liệu, suy nghĩ đầu tiên bật ra là: Thì đối với anh em là con nít thật còn gì……

Khoan đã, giờ không phải là lúc nói cái này. 

Dáng vẻ ngu ngơ của Nguyễn Nhuyễn làm Giang Ngôn Trạm rất muốn cười, nhưng hoàn cảnh hiện tại thì lại cười không không nổi.

Anh là phát tình chứ cũng không phải say rượu, tuy là không quá khống chế được hành vi của bản thân nhưng lại không có mất trí nhớ. 

Chuyện đêm qua, có tới 80% là do anh tự chuốc lấy.

…… Nhưng mà cái vẻ mặt này của Nguyễn Nhuyễn, là tại cô chơi dữ quá mà anh thành ra thế này.  

Giang Ngôn Trạm vẫn không nhịn cười nổi, nhìn vẻ mặt tự trách hoảng loạn của cô là không nỡ, vẫy tay: “Lại đây.”

Nguyễn Nhuyễn vội vàng nhào tới: “Sao thế cục cưng, anh không thoải mái hả?”

Giang Ngôn Trạm xoa đầu cô. 

“Làm sao, ai hù dọa gì em?” Giang Ngôn Trạm hỏi cô, “Sao lại làm cái mặt này?”

Nguyễn Nhuyễn nghe vậy thì chu mỏ, ngồi bệt ở mép giường, thút thít: “Thì xót anh chứ lại làm sao nữa……”

“Anh ổn mà, ổn hơn anh nghĩ nhiều.” Giang Ngôn Trạm trấn an cô, “Đi tắm chung không?”

Nguyễn Nhuyễn nằm vào cạnh anh, thịt trên má bị ép lại phồng lên, đáng yêu cực kỳ: “Đi, để em tắm cho anh. Nhưng mà đeo vòng tay trước nhé?”

“Không cần đâu.” Giang Ngôn Trạm ngồi thẳng người dậy, “Đi tắm nào.”

Đã quần nhau một đêm đã đời rồi nên trong thời gian ngắn sẽ không phát sinh thêm một trận to như thế nữa. Mà cũng đâu có gì chắc chắn là có đeo thì sẽ kiểm soát bản thân tốt hơn đâu. 

Nguyễn Nhuyễn vốn muốn bế Giang Ngôn Trạm đi, nhưng lòng tự tôn của anh không cho phép.

Anh thà cố hết sức lết tấm thân tàn trên đôi chân run lẩy bẩy chứ nhất quyết không chịu để cô bế.

Nguyễn Nhuyễn đành nhắm mắt làm ngơ chiều theo, mặt vẫn tủi thân vô cùng, như thể người bị hành hạ cả đêm là cô, đây là cái mà người ta hay nói là phu thê liền tâm, tổn thương anh chịu mà lòng cô cũng đau theo đồ đó hả…… Mặc dù cũng chẳng có tổn thương gì mấy. 

Biểu cảm của Nguyễn Nhuyễn làm anh cảm thấy mình mới là kẻ thủ ác cưỡng bức trẻ vừa hết tuổi vị thành niên ý.

Giang Ngôn Trạm cong môi, quấn khăn tắm ngồi trên bệ bồn rửa tay nhéo má Nguyễn Nhuyễn.

Còn Nguyễn Nhuyễn thì đang canh nhiệt độ nước trong bồn tắm cho anh. 

Giang Ngôn Trạm sáp lại, thủ thỉ: “Đêm qua, có tính là…… em đã được muốn làm gì thì làm chưa?”

Nguyễn Nhuyễn lập tức trợn tròn mắt nhìn Giang Ngôn Trạm.

Giang Ngôn Trạm cười cười, lấy ngón trỏ chọt má Nguyễn Nhuyễn: “Sao thế? Bình thường thấy em bạo dạn lắm mà? Nay bày đặt ngại ngùng với anh cái gì rồi?”

Ơ, ơ, nhưng mà bình thường đâu có làm tới bến vậy đâu anh iu ơi……

Nguyễn Nhuyễn bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Không chịu.”

Giang Ngôn Trạm xịt keo: “?”

“Sao mà tính được.” Nguyễn Nhuyễn nhấn mạnh, nhìn thẳng vào mắt Giang Ngôn Trạm, dáng vẻ y như đứa nhỏ đang thuyết phục người lớn bằng lý lẽ “đanh thép” của mình: “Rõ ràng là anh muốn gì làm nấy cơ mà.”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Làm Alpha nói vậy mà coi được à?

Alpha đúng là một đám lừa đảo.

Mới vừa nãy còn bảo xót anh cơ mà??

Nguyễn Nhuyễn dứt khoát quay đầu đi không để ý đến anh nữa, tập trung điều chỉnh nhiệt độ nước. Thấy được rồi thì cô đứng lên, cởi bỏ cái áo vừa mới khoác tạm vào. 

Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng Giang Ngôn Trạm vẫn cứ phản ứng có điều kiện quay mặt sang chỗ khác. Tai anh tức khắc đỏ lên, vốn tính chất vấn Nguyễn Nhuyễn tại sao “không chịu tính” thì giờ lời nói bay đi theo cảnh xuân trước mắt hết.  

Nguyễn Nhuyễn không tới chỗ anh mà đi tới bên vòi hoa sen.

Giang Ngôn Trạm chờ mãi không thấy người thì khó hiểu nhìn sang, giật mình trước làn da trắng nõn nà của cô, đẹp mà thẫn thờ.  

…… Cô đây là tính làm gì?

Giang Ngôn Trạm đột nhiên cảm thấy hồi hộp khó tả, ngón tay run run, rất có xúc động muốn tắt luôn đèn phòng tắm đi.  

Đèn ở đây sáng quá, chiếu vào da thịt cô càng như trong suốt, làm người không dám nhìn thẳng. 

Giang Ngôn Trạm mộng xuân chưa tỉnh thì Nguyễn Nhuyễn đã tới nơi.

Một tay cầm vòi sen, tay kia bịt đầu phun của vòi để điều chỉnh nhiệt độ nước. 

Sau đó khom người nhìn Giang Ngôn Trạm.  

“Có chuyện gì thì đợi tắm xong đi rồi tính tiếp, chịu không?” Nguyễn Nhuyễn nhẹ giọng nói. 

Giang Ngôn Trạm câm lặng nhìn cô, nhìn cả vòi hoa sen trong tay cô.

Anh thấy tầm mắt cô đang dừng ở phần cơ thể được bọc khăn tắm của anh, vòi hoa sen đong đưa trong tay như đang đưa ra ám chỉ nào đó. 

Giang Ngôn Trạm: “……”

…… Có một số chỗ để anh tự xử lý được không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.