- Ai? Mau ra đây?
Thấy người đó không nhúc nhích, Chu Diệu Hoa soi đèn pin về phía đó, giọng càng thêm lạnh lùng.
- Muốn tao lôi mày ra hay mày tự ra?
Tận vài phút sau mới có một nữ hầu gái run rẩy đi ra, luống cuống giải thích.
- Bà chủ, tôi chỉ đi ngang...
Cô ấy chưa nói xong, Chu Diệu Hoa đã đạp vào ngực cô ta một cái khiến cô ấy ngã ra sau.
- Mày nghe thấy gì rồi?
Người hầu bị đạp cũng không dám phản kháng, lại lần nữa đứng dậy liên tục giải thích.
- Tôi... Tôi không nghe thấy gì cả.
- Không nghe thấy? Có thật không?
Nữ người hầu liều mạng gật đầu.
- Thật... Thật ạ.
Người hầu sợ đến cả người run rẩy, khi mới vào đây cô đã nghe người đi trước kể lại chủ nhân của căn nhà này rất đáng sợ, lúc đó cô ta chỉ nghĩ chắc tính cách hơi khó chiều mới vậy, nhưng có đánh chết cô ta cũng không ngờ tới bọn họ lại đụng đến mạng người.
Chu Diệu Hoa cười lạnh, bà ta khom người nâng cằm người hầu gái lên, bàn tay bà ta rất đẹp nhưng móng tay lại dài và nhọn, đầu móng tay tựa như con dao lướt trên cổ nữ người hầu, lạnh giọng cảnh cáo.
- Chuyện ngày hôm nay không được nói ra ngoài nửa chữ, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết. Biết chưa?
- Vâng, vâng, vâng.
Nữ người hầu không dám nhúc nhích thân thể, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Chu Diệu Hoa không hề hay biết ngoại trừ cô hầu gái kia còn có một người đã nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/npc-phan-dien-la-ban-trai-toi/921732/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.