“A a a!!!”
Loảng xoảng!
Tuấn Hào vừa về tới nhà đã điên cuồng đập phá đồ đạc, người giúp việc thấy vậy đều sợ hãi trốn xa.
Từ sau lần anh ta bị Tĩnh Hàm đập bình hoa vào đầu thì đã không còn ai cho rằng anh ta là người ôn hòa lễ độ nữa.
Không hề có người hiền lành nào lại vào phòng người khác cưỡng ép người ta cả.
Vì thế bây giờ thấy anh ta đập phá đồ đạc, họ chỉ trốn vào một góc hóng hớt chứ không ai đi ra cản.
Giỡn sao? Đồ đạc trong biệt thự là do ông bà chủ mua, thiệt hại cũng do họ gánh chịu, liên quan gì tới người giúp việc mà nhảy ra khuyên can?
Tuấn Hào la hét đập phá xong lại khôi phục dáng vẻ bình thản thong dong như thường ngày sau đó mang theo cặp sách bước vào phòng của mình.
Người giúp việc nhìn nhau, sau cùng kéo ra dọn dẹp bãi chiến trường cho Tuấn Hào.
Ở trong phòng, Tuấn Hào lấy điện thoại ra gọi đi.
“Điều tra thân phận của một người cho tôi.”
Tuấn Hào nói xong thì cúp máy, anh ta ngồi trên giường nhìn thẳng về phía trước, móng tay liên tục cào vào ga giường tạo nên tiếng “roẹt roẹt” nghe nổi gai ốc.
Trạng thái lúc này của anh ta hoàn toàn không khác gì một kẻ điên.
Có lẽ anh ta thật sự điên rồi.
Nửa ngày sau bên thám tử tư gửi thông tin tới, Tuấn Hào mở ra xem, trên mặt bỗng xuất hiện một nụ cười.
“Ha ha ha, chủ tịch tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479719/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.