Tuấn Hào nhìn chiếc xe chạy mất hút, đầu lông mày nhíu lại thật chặt.
Anh ta không cho rằng Tĩnh Hàm sẽ cặp kè với ông chú kia, hơn nữa nhìn dáng vẻ cung kính của ông ấy không giống đại gia bao nuôi cô chút nào.
Nhưng với khả năng hiện tại của cô, cô không thể có xe riêng đưa đón như thế được.
“Hừm, người mình gài vào nhà họ Lý chẳng có tác dụng gì cả, thật bực mình.”
Tuấn Hào lẩm bẩm một câu, tâm trạng càng thêm nóng nảy.
Tĩnh Hàm là món đồ chơi riêng của anh ta, đã là đồ chơi thì nên ở yên trong lồng kính không được chạy loạn.
Ngày đi học kế tiếp, Tuấn Hào không tìm Tĩnh Hàm khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngài Trầm đã nói sẽ giúp cô thoát khỏi anh ta, nhưng cô đoán phải mất rất nhiều thời gian, trong lúc này cô thật sự quá sợ hãi anh ta sẽ vờn quanh cô, trông chẳng khác gì thú săn rình rập con mồi vậy.
Tan học, Tĩnh Hàm vẫn ngồi vào xe do Sở Thần sắp xếp trở về biệt thự mà không biết rằng Tuấn Hào đã bám theo phía sau.
Hôm nay hiếm khi Sở Thần có mặt ở nhà vào buổi trưa, lúc này anh đang đứng trước cổng nghe điện thoại, Tĩnh Hàm lấy làm lạ, trời nắng thế này sao anh không ngồi trong nhà mà ra đây đứng?
Tĩnh Hàm không hề nghĩ anh cố tình ra cổng chờ cô đi học về.
Tĩnh Hàm bước xuống xe đi đến trước mặt anh, cúi đầu chào hỏi:
“Ngài Trầm.”
Sở Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479718/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.