Tĩnh Hàm nghe những lời sỉ nhục quá đáng từ miệng của Sở Thần, nước mắt lộp độp rơi xuống.
Nhìn cô khóc, trái tim của anh chợt nhói đau, bàn tay vô thức giơ lên hướng về khuôn mặt của cô.
Anh muốn lau nước mắt cho cô.
Nhưng chưa kịp chạm vào mặt cô, cô đã hất mạnh tay của anh ra, gào lên:
“Chú biết gì mà nói tôi như vậy? Chú làm sao biết được tôi đã trải qua ngày tháng kinh khủng như thế nào? Tôi cũng không muốn tiếp cận chú, nhưng tôi bị dồn vào đường cùng rồi!”
Hét lên xong, Tĩnh Hàm ngã khụy xuống nền gạch lạnh lẽo, bả vai không ngừng run rẩy, tiếng khóc nấc nghẹn chui vào trong lỗ tai Sở Thần.
Mấy lý do vì hoàn cảnh mà bán thân này anh đã nghe nhiều, bên trong không có nửa phần là thật, tuy nhiên anh vẫn không khỏi xiêu lòng trước những lời kể khổ của cô.
Sở Thần nhíu mày, cố nén khó chịu xuống đáy lòng thiếu kiên nhẫn nói:
“Cô còn nhỏ tương lai còn dài, cố gắng mà học hành đừng đi đường ngang lối tắt kẻo hối hận không kịp.”
Nhìn Tĩnh Hàm vẫn ngồi dưới đất khóc, anh bèn tiến tới kéo cánh tay cô lên rồi nói:
“Tôi đưa cô về nhà, có lẽ dượng của cô sẽ ở lại tới tận khuya đấy.”
“Không cần!”
Tĩnh Hàm đẩy Sở Thần ra rồi lảo đảo đứng dậy, cô đưa tay lau nước mắt, biểu cảm kiên cường pha chút tức giận.
“Không làm phiền ngài Trầm, tôi có thể tự về được. Thật xin lỗi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479706/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.