Tuấn Hào nắm tóc Tĩnh Hàm giật ngược ra sau, vừa nhoẻn miệng cười vừa nói:
“Ha ha, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được đau đớn bởi thù hận như cái cách mà mẹ cô gieo rắc bất hạnh lên cuộc đời của tôi rồi.”
Anh mạnh mẽ tách ngón tay của cô ra khỏi cán dao, sau đó áp bàn tay đầy máu của mình lên mặt cô xoa nắn, gò má trắng nõn bị nhiễm đỏ tuyệt đẹp biết bao.
“Tĩnh Hàm, cô vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi bàn tay của tôi đâu.”
“Ha ha ha...”
Tĩnh Hàm nhìn chằm chằm vào Tuấn Hào, lúc này cô cũng cười, một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Có vẻ cô đã bị chàng trai trước mắt bức điên rồi.
Cứ thế, trạng thái điên cuồng của hai người trẻ tuổi khiến nhóm giúp việc sợ hãi rùng mình không dám tiến tới can ngăn.
Sau sự kiện trừ ma đó, biệt thự nhà họ Lưu im ắng đến lạ thường, Tuấn Hào không tìm Tĩnh Hàm áp bức cô nữa, bà Liên thì khỏi nói, bà ta rất sợ ma nên mấy ngày nay luôn ở nhà mẹ đẻ, đợi những thứ dơ bẩn thật sự biến mất rồi mới dám về.
Một tuần sau, ông Phát và Thế Kiệt về nước, đúng lúc này Tuấn Hào và Tĩnh Hàm cũng tan học, bà Liên vội chạy tới hỏi han con trai út:
“Ba với anh cả của con về rồi, mau qua chào đi con.”
Tuấn Hào treo nụ cười nhẹ trên mặt tiến tới gật đầu chào cha và anh trai, thấy anh ngoan ngoãn lễ độ như thế, ông Phát rất hài lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479688/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.