Tuấn Hào bóp chặt cằm của Tĩnh Hàm, nghiến răng gằng từng chữ hỏi:
“Có phải em đã ngủ với con mà đó rồi không?”
Tĩnh Hàm đẩy Tuấn Hào ra, hiện tại cô không rảnh quan tâm đến sự điên khùng của anh, cô muốn cứu chị ma của mình, chị ma không thể bị đánh tan xác vì cô được.
Nhìn thầy pháp đang bày đồ trừ ma dưới lầu, Tĩnh Hàm hét lên:
“Dừng lại ngay! Không được trừ ma!”
Tĩnh Hàm chạy xuống lầu muốn hất văng đồ dùng hành nghề của thầy pháp nhưng đã bị hai người bảo vệ to khỏe ngăn lại, cô tìm mọi cách phản kháng cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thầy pháp thi triển “thần thông” xua đuổi tà ma.”
“Không! Chị ơi chạy đi!”
Lúc này đây Tĩnh Hàm chỉ mong chị ma đã rời khỏi biệt thự, nhưng hy vọng này quá mỏng manh, bởi vì cô không còn cảm nhận được tương tác từ người bạn của mình nữa rồi.
Tuấn Hào khoan thai bước đến trước mặt cô, dùng một tay nâng mặt của cô lên ép cô phải nhìn cho rõ cảnh thầy pháp bắt ma, cô gào khóc trong tuyệt vọng:
“Tuấn Hào, tôi xin cậu mà, cậu làm gì tôi cũng được, tôi sẽ không chống trả nữa, làm ơn hãy tha cho chị ấy đi được không?”
Tuấn Hào mỉm cười, cô luôn miệng nói hồn ma kia là nữ nhưng anh tuyệt đối không tin, bởi vì trực giác cho anh biết đó là một người đàn ông.
Anh đã cho cô quá nhiều thời gian để chấp nhận phục tùng anh rồi giờ đây lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479687/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.