Cơ thể của Tĩnh Hàm run lên, cô cố gắng nhích xa Tuấn Hào ra nhưng bả vai đã bị đối phương giữ chặt, anh nói:
“Đã nhớ kỹ chưa? Hay tôi phải cho em tận mắt cảm nhận để rút kinh nghiệm.”
Vừa nói anh vừa sát mũi vào ngửi ngửi mùi hương trên cổ của cô, tài xế đang lái xe phía trước liên tục nhìn qua gương chiếu hậu, trong lòng phát lạnh.
Hóa ra cậu Tuấn Hào không hề đứng đắn ôn hòa như vẻ bề ngoài, mà bản thân ông ấy cũng nhìn Tĩnh Hàm lớn lên, thật sự không nhẫn tâm nhìn cô bị làm nhục như vậy.
Đột nhiên tài xế rùng mình một cái rồi thu hồi tầm mắt, vừa rồi ông ấy đã nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Tuấn Hào khiến ông ấy cảm giác như có con dao nhọn đang kề vào cổ của mình.
Rõ ràng chỉ là một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, lấy đâu ra oán hận lớn đến vậy chứ?
Về đến nhà, Tĩnh Hàm không dám ở gần Tuấn Hào nữa mà chạy ù lên phòng đóng sầm cửa lại, sau đó khẽ gọi:
“Chị ma ơi, chị có ở đây không?”
Sở Thần chẹp miệng, sau cùng vẫn chấp nhận cách xưng hô mà khẽ chạm vào người cô một chút.
Biết Sở Thần đang bên cạnh mình, Tĩnh Hàm vui vẻ nói:
“Cũng không biết chị cần bao nhiêu dương khí để có thể nói chuyện hoặc hiện hình ra cho em gặp. Hay là chị hút dương khí của em đi, giảm vài năm tuổi thọ mà thôi.”
Sở Thần: ...
Con bé này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479672/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.