Có Sở Thần bầu bạn, không bao lâu Tĩnh Hàm đã rơi vào mộng đẹp.
Mà cùng lúc này, nhóm người vừa rời khỏi phòng bệnh của Tĩnh Hàm ngồi lại với nhau, trên mặt ai cũng đều lộ rõ sự nghiêm trọng.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang quý, tóc đã điểm hoa râm lên tiếng:
“Cô bé vừa rồi thật sự quá giống bà cố của các cháu.”
Vừa mới nhìn thấy Tĩnh Hàm, bà Tuyết đã thoáng giật mình khi cô quá giống mẹ mình khi còn trẻ, không, phải nói là cô rất giống người chị đã bỏ nhà đi của bà.
Trong lòng bà chợt lóe lên một suy nghĩ táo tợn, bà vội nắm lấy tay của chàng trai bên cạnh, hốt hoảng hỏi:
“Minh Nghĩa à, lúc nhỏ con từng gặp dì hai rồi đúng không? Có khi nào con bé là hậu nhân của chị ấy không?”
Nếu không thì bà không thể nào giải thích được vì sao lại có sự trùng hợp như vậy được.
Chàng trai tên Minh Nghĩa là cháu ngoại lớn của bà Tuyết, anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì cô gái bên cạnh đã trễ môi hừ nói:
“Người giống người thôi ngoại ơi, chúng ta chỉ cần máu của cô ta, sau khi lấy xong thì trả tiền sòng phẳng, ngoại đừng quyến luyến rồi để cô ta nắm được thóp tống tiền nhà mình.”
Hôm nay mấy bà cháu tới tìm Tĩnh Hàm là vì nghe bác sĩ nói cô có nhóm máu hiếm giống với máu của em út, họ muốn cô quyên máu để truyền cho thằng bé.
Vốn dĩ họ cũng đã định trả tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479671/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.