Dứt câu Tuấn Hào ôm vai Tĩnh Hàm rời đi, Hoàng Long vội giữ hai người lại, nhìn cô rồi nói:
“Tôi đưa cậu đến phòng y tế sát trùng vết thương.”
Bả vai bị siết mạnh, Tĩnh Hàm nhịn xuống cơn đau, run rẩy đáp:
“Không cần, tôi... muốn về phòng học.”
Sau đó cô cúi thấp đầu xuống che đi sự sợ hãi trong lòng mình, cô sợ Tuấn Hào sẽ làm ra chuyện kinh khủng nào đó nên thuận theo ý của anh không dám kháng cự.
Câu trả lời của cô khiến Tuấn Hào hài lòng, anh mỉm cười với Hoàng Long một cái rồi ôm cô ra khỏi hội trường thi đấu.
Hoàng Long nhìn theo bóng lưng của hai người, biểu cảm ẩn nhẫn sự tức giận, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Mà bên kia, Thu Giai càng lộ vẻ oán độc, nếu ánh mắt có thể hóa thành dao nhọn thì Tĩnh Hàm đã sớm bị đâm thành cái sàng.
Cô ta hất cằm với một học sinh nữ tùy tùng của mình, cô gái hiểu ý lập tức đi theo Tĩnh Hàm và Tuấn Hào, hiện tại là giờ ra chơi, ngoài sân người nhiều mà chiếc áo sơ mi cô đang mặc lại bị xé nát chỉ che giấu bằng áo khoác ngoài của anh nên chỉ cần cô gái kia tìm cơ hội kéo áo khoác ra thì cả trường đều sẽ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhát của cô.
Sở Thần phát hiện ý đồ xấu của cô ta bèn nhìn quanh một vòng, sau đó thấy một cái ván trượt để ở một góc, trong đầu anh lập tức nhảy số, dùng lực nhẹ đẩy chiếc ván
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479665/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.