Một giọt nước làm tràn ly, Tĩnh Hàm biết nếu không phản kháng thì cuộc đời của cô sẽ bị hủy, một khi đoạn ghi hình này tung ra, cô cũng chỉ còn con đường tự sát.
Nếu trước sao gì cũng chết, cô không cam tâm nhìn đám người ác đức này sống nhởn nhơ.
Mặc dù Thu Giai là con nhà giàu bình thường không vận động gì nhiều nên sức lực khá yếu, nhưng Tĩnh Hàm đã chịu ngược đãi hồi lâu lại không ăn uống đầy đủ, cộng thêm đối phương còn có đám tùy tùng trợ công nên cô nhanh chóng bị đánh hội đồng.
Dù vậy tay cô vẫn nắm chặt tóc của Thu Giai không buông, nhất thời cả hội trường thi đấu đến là tiếng la hét của cô ta.
“Con chó, mày buông ra! Nếu không tao giết mày!”
Tĩnh Hàm đã bị đánh chảy máu miệng, mặc mày cũng đầy vết bầm xanh bầm tím, khi Thu Giai được cứu ra thành công thì một nhúm tóc của cô ta đã để lại trong tay cô rồi.
Nhìn tóc mình bị mất một chùm lớn, da đầu đau đớn, Thu Giai hét lên:
“Á!!! Tao giết mày!”
Ngay sau đó Thu Giai cầm một con dao rọc giấy xông tới muốn rạch vào mặt của Tĩnh Hàm, Sở Thần trợn to mắt muốn đỡ lấy con dao như không được, cô ta vẫn chạy xuyên qua cơ thể của anh, lúc này sự bất lực tràn lan trong tâm trí, anh không thể bảo vệ cô gái nhỏ của mình mà cứ thế trơ mắt nhìn cô chịu tổn thương.
“Á!!!”
Một tiếng hét vang lên, Tĩnh Hàm đang nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479664/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.