"Đại Hải ca, đàn cá mập đang tản ra! Mau, mau thu cần!" Lưu Xuyên Trụ phát hiện trước đàn cá mập đang rời đi. Tuy rằng trong lòng rất kinh ngạc vì sao đàn cá lại đột nhiên bơi đến một hướng khác nhưng cũng không có cố gắng suy nghĩ.
Lúc này, con cá mập bị lưỡi câu móc vào miệng kia đang liều mạng giãy giụa, thân mình dài hơn một thước rưỡi dùng sức vặn vẹo trong nước biển. May mắn Dư Hải sức lực lớn, gắt gao túm chặt cần câu sắt trong tay nhất định không cho cá mập trốn thoát.
Lưu Xuyên Trụ thừa dịp lúc Dư Hải đang thu cần, dùng cương trong tay đậm về phía cá mập. Có lẽ do tâm tình chưa bình phục, lại có chút khẩn trương, hắn đâm rất nhiều lần nhưng vẫn không thể thu phục con cá mập kia.
Dư Hải thấy máu trên người con cá mập bị thương chậm rãi hòa vào trong nước biển, sợ lại hấp dẫn đàn cá mập vừa rồi tới lần nữa, vội nói: "Xuyên Trụ, đệ tới kéo cần câu, để ta tới thử xem."
Lưu Xuyên Trụ biết Dư Hải am hiểu săn thú hơn hắn nhiều cho nên ngay lập tức nhận lấy cần câu trong tay Dư Hải. Lúc này, con cá mập bị thương kia cũng tựa như cảm nhận được Tử Thần sắp buông xuống, càng liều mạng giãy giụa hơn, thiếu chút nữa đã kéo cả Lưu Xuyên Trụ trau câu biển.
Dư Hải nhanh tay lẹ mát cầm lấy cương đâm thẳng vào đầu của con cá mập đang nỗ lực muốn trốn thoát kia. Tuy rằng chàng không hiểu cái gì gọi là khúc xạ nước biển, nhưng kinh nghiệm bắt cá lâu dài nói cho chàng biết, không thể đâm thẳng về phía mục tiêu mà cần phải đâm lệch một chút. Quả nhiên, nhát đâm đầu tiên của chàng đã trúng chính giữa mục tiêu! Cá mập đáng thương chỉ giãy giụa thêm được vài cái thì bất động.
Hai người hợp lực kéo cá mập lên thuyền, thuần thục cắt vây cá. Thịt cá mập có một mùi vị đặc biệt, người bình thường không ăn nó, chỉ là Dư Hải đã hứa sẽ dùng da cá mập làm cho con gái một cái áo chống nước cho nên mới chuẩn bị mang cá mập trở về lột da.
Tiểu Thảo bơi đi khá xa khiến cho linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch bị cắt đứt. Đàn cá mập đuổi theo phía sau các nàng bị mất đi mục tiêu, cũng dần dần tan đi. Mà cá heo nhỏ chở Tiểu Thảo cũng vô cùng hoảng sợ, vừa rồi nó chính là liều cái mạng nhỏ để bơi, vậy mà lại có thể phát huy vượt xa khả năng bình thường, bỏ xa đàn cá mập ở sau mình. Đương nhiên, trong đó cũng không thể thiếu công Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực giúp nó bổ sung thể lực và tốc độ.
"Tiểu Bố, chúng ta lại trở về chỗ vừa rồi xem một chút!" Tiểu Thảo có chút không yên tâm, quyết định trở về xem một chút, xác định cha đã an toàn.
Cá heo nhỏ liều mạng lắc đầu: Thật đáng sợ, rất nhiều cá mập đó! Mẹ nói phải cách thật xa loại động vật nguy hiểm như cá mập này. Tiểu Bố không muốn trở về!
Tiểu Thảo phải năn nỉ nó nửa ngày, hơn nữa còn phải đồng ý về sau sẽ mang thịt ngon cho nó ăn (thịt tẩm nước linh thạch),cá heo nhỏ mới bất đắc dĩ đồng ý làm theo lời nàng nói.
Lúc trở về, gặp phải mấy con cá mập rải rác đều được Tiểu Bổ Thiên Thạch trước tiên đoán trước, cho nên bọn họ đều đi vòng. Chờ đến khi Tiểu Thảo nhìn thấy thuyền đánh cá của Lưu gia một lần nữa, bọn họ đã bắt đầu quăng mồi câu lần thứ hai.
"Bánh Trôi Nhỏ, có thể chỉ dẫn dụ từng con một đến đây hay không? Vừa rồi suýt chút nữa ngươi hại chết cha ta, ngươi có biết không?" Trong giọng nói của Tiểu Thảo mang theo vài tia trách cứ. Một màn vừa rồi quá mạo hiểm, thiếu chút nữa nàng đã bị dọa đến mất hồn.
Tiểu Bổ Thiên Thạch quyết định lập công chuộc tội: [Không thành vấn đề! Chỉ là cần ngươi đi tiếp cận cá mập, ngươi có dám không?]
"Có thể bảo đảm ta và Tiểu Bố an toàn không?" Tiểu Thảo cũng không muốn vì chút vi cá mà mang mạng nhỏ của mình ra đánh cược.
Tiểu Bổ Thiên Thạch vỗ bộ ngực bảo đảm: [Yên tâm đi, có bản thần thạch ở đây! Kết giới của bản thần thạch đâu phải là thứ cá mập bình thường có thể phá vỡ? Quá coi thường ta rồi!]
Xét thấy ngày thường Tiểu Bổ Thiên Thạch còn rất đáng tin cậy, lúc mấu chốt cũng chưa từng làm chệch mắt xích cho nên Tiểu Thảo lựa chọn tin nó.
Tiểu Thảo thúc giục cá heo nhỏ bơi về phía cá mập mới phát hiện. Không lâu, một con cá mập dài chừng hai mét, nhìn không ra thuộc chủng loại cá mập gì đang bơi về phía các nàng. Con cá mập này tựa như đến giờ ăn cơm, trong miệng vẫn còn đang ngậm một con cá heo nhỏ tươi ngon và một con không biết tên gì, đang điên cuồng nhào tới đây.
Cá heo nhỏ bị con cá mập hung tàn này dọa tới mức sợ ngây dại, mặc cho Tiểu Thảo thúc giục như thế nào vẫn chỉ biết đảo quanh tại chỗ, quên mất chạy trốn. Con cá mập kia rất nhanh đã bơi đến bên cạnh các nàng, há to miệng như bồn máu lớn, lộ ra hai hàm răng sắc nhọn về phía Tiểu Thảo và cá heo nhỏ tựa như muốn cắn xé.
Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực mở rộng kết giới, bao vây kín mít Tiểu Thảo và cá heo nhỏ lại. Cá mập lớn lập tức cắn phải kết giới linh lực nhưng kết giới vẫn không chút sứt mẻ. Ngược lại miệng của cá mập lớn lại bị kết giới chống đỡ, muốn phun nhưng phun không ra, muốn nuốt cũng nuốt không nổi. Thật là, quá xấu hổ!
Tiểu Bổ Thiên Thạch đột nhiên thu nhỏ kết giới lại, mau chóng dùng linh lực giúp Tiểu Thảo và cá heo nhỏ chạy ra từ trong miệng cá mập. Lúc này cá heo nhỏ mới phản ứng lại, hoảng đến mức không chọn đường mà vội chạy trốn giữa biển khơi. Tuy rằng trên lưng chở Tiểu Thảo nhưng tư thái của cá heo nhỏ vẫn linh hoạt như cũ. Cá mập ở phía sau hiển nhiên cũng không để đồ ăn đã đến miệng chạy thoát, đuổi theo sát phía sau. Cá heo nhỏ và cá mập cứ một đuổi một chạy, rất nhanh đã đến gần con thuyền của Dư Hải rồi.
Lúc này, Tiểu Bổ Thiên Thạch đột nhiên giúp các nàng tăng tốc độ. Rất nhanh, mục tiêu trước mặt cá mập lớn biến mất. Nó vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng tìm kiếm gần đó. Đột nhiên, nó phát hiện mồi câu Dư Hải bọn họ quăng xuống, tuy rằng chỉ là chút thịt nhỏ nhưng thịt dù sao vẫn là thịt, ăn trước rồi nói!
Sự thật chứng minh, ham ăn phải trả cái giá rất lớn. Con cá mập này, cuối cùng cũng chết chỉ vì ăn!
"Đại Hải ca, hôm nay vận khí không tồi. Lúc này mới qua một canh giờ, đã có hai con cá mập cắn câu! Cứ theo đà này, chưa đến tối ta đã có thể thu hoạch được bốn năm con đấy!" Lưu Xuyên Trụ nhìn hai con cá mập thật lớn trên thuyền, quả thực vui đến mức lòng nở hoa luôn nha! Tục ngữ nói: Một hai vây cá một lượng vàng, vậy vây của hai con cá mập này, nói sao cũng phải một hai cân chứ. Giàu rồi!
Dư Hải lau mồ hôi trên mặt một cái, tâm tình cũng không tồi. Trước kia khi đi săn cá mập, một ngày có thể săn được một con đã là vận khí không tồi rồi! Rất nhiều người đi săn cá mập đều phải tay không mà về. Chàng cũng không nghĩ đến, chỉ chút chuẩn bị như vậy đã có tới hai con cá mập mắc câu. Nhưng chàng cũng không có tham vọng cho rằng vận khí tiếp theo sẽ vẫn luôn tốt như vậy: "Ai dám nói trước chứ! Chỉ là dù buổi chiều không có thu hoạch gì thì hôm nay cũng đủ rồi!"
"Đó là... Ha ha! Lại thêm một con nữa tới, mau nhìn! Xông thẳng lại phía chúng ta, đây là chủ động đưa tới cửa sao?" Lưu Xuyên Trụ không dám tin vào hai mắt của mình, hôm nay đúng là được ông trời chiếu cố, trúng mùa nha!
Dư Hải bên này đã chuẩn bị sẵn sàng, chàng uống nước linh thạch thời gian dài, thị lực tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, chàng nhìn thấy trong nước tựa như có gì đó đang hấp dẫn cá mập đến đây, kinh ngạc nói: "Xuyên Trụ, đệ thấy không? Cá mập giống như đuổi theo gì đó đến đây, để ta nhìn kỹ xem... Hình như là một bóng người... Không đúng, lại có chút giống cá..."
Lưu Xuyên Trụ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cần câu trong tay, miệng nói: "Đại Hải ca, chẳng lẽ huynh hoa mắt? Sao có thể có bóng người? Mà con vừa giống người vừa giống cá, chẳng lẽ là người lai trong truyền thuyết sao? Ha ha... Đại Hải ca, chắc huynh đã nghe quá nhiều truyền thuyết rồi... Mắc câu! Mắc câu! Là một con rất lớn! Đại Hải ca mau tới giúp đỡ!"
Dư Hải không rối rắm thêm về chuyện cuối cùng là thứ gì trong nước biển, chuyên tâm đối phó với con cá mập lớn này. Quả nhiên là một con rất lớn, hai con cá mập vừa bắt cùng lắm chỉ chừng một hai trăm cân, còn con cá này lại có hình thể khổng lồ, dài ít nhất cũng phải bốn thước, tuyệt đối nặng hơn năm trăm cân!
Chàng dùng sức đâm xoa nhưng không thể giết chết được cá mập. Cá mập bị thương, lực giãy giụa có thể tưởng tượng ra suýt chút nữa làm lật thuyền của hai người. Dư Hải vội cầm lấy một cái xoa khác, dùng toàn lực đâm về phía con cá mập kia. May mắn đến xoa thứ ba cuối cùng đã giết chết được con cá mập kia, nếu chỉ chậm một chút nữa, hai người rất có khả năng sẽ bị lôi vào trau câu biển!
Cá mập lớn như vậy, cũng sắp lớn hơn cả thuyền của bọn họ, muốn mang nó trở về căn bản không có khả năng. Dư Hải cởi áo ngoài, phốc một tiếng nhảy xuống biển, bơi tới bên cạnh thi thể cá mập, dùng dao sắc bén cắt từng vây cá bỏ lên trên thuyền.
Chờ đến khi chàng leo lên thuyền lần nữa, vội nói với Lưu Xuyên Trụ: "Đi mau, đổi chỗ khác! Khứu giác của cá mập rất nhạy bén, xung quanh máu đầy máu, chỉ sợ sẽ dụ cả đàn cá mập tới!"
Lưu Xuyên Trụ vội đổi hướng cánh buồm, nhanh chóng chạy về một hướng khác. Lúc này Tiểu Thảo bơi tới, tay túm chặt lấy dây thừng ở đuôi thuyền để thuyền đánh cá mang theo nàng đi về phía trước, cá heo nhỏ có chút mệt mỏi, yên lặng bơi theo ở phía sau.
"A? Đại Hải ca, mau nhìn! Có một con cá heo nhỏ đi theo phía sau thuyền của ta kia! Tiểu gia hỏa hình như không vui vẻ lắm, không phải là đói bụng chứ!" Lưu Xuyên Trụ nhìn thấy Tiểu Bố, cầm xoa muốn trêu đùa nó.
Có lẽ bởi vì Tiểu Thảo cho nên cá heo nhỏ cũng không sợ hắn, ngược lại còn trồi đầu lên khỏi mặt nước, trừng to đôi mắt ướt dầm dề nhìn Lưu Xuyên Trụ. Lưu Xuyên Trụ cắt một miếng thịt cá mập ở trên thuyền ném về phía cá heo nhỏ. Cá heo nhỏ cũng có chút đói bụng, chỉ một miếng đã nuốt xuống lại duỗi đầu tiếp tục xin ăn.
Lưu Xuyên Trụ nhân hôm nay thu hoạch phong phú, tâm tình rất thoải mái, vậy mà lại hàn huyên cùng cá heo nhỏ: "Tiểu gia hỏa, ngươi lạc đàn sao? Thật đáng thương mà! Tới đây, ăn thêm một miếng thịt cá mập nữa! Tiểu tử ngươi thật có lộc ăn, chưa từng ăn qua thịt cá mập đúng không?" Vừa nói lại vừa ném thêm một miếng thịt nhỏ tới.
Cá heo nhỏ ăn mấy miếng thịt, thể lực cũng đã khôi phục lại. Mà lúc này, Dư Hải và Lưu Xuyên Trụ lại lựa chọn một khu vực biển mới để quăng mồi câu.
"Làm việc thôi, Tiểu Bố! Đã ăn thịt của người ta rồi, giờ phải nhanh chóng dẫn mấy con cá mập tới đây!" Dư Tiểu Thảo cảm thấy cần phải nắm chặt thời gian, săn thêm ba năm con cá mập nữa, cha hẳn có thể trở về rồi!
Cứ như vậy, dưới sự giúp đỡ của Dư Tiểu Thảo, Dư Hải cảm thấy hôm nay giống như gặp may vậy, không ngừng có cá mập mắc câu. Hơn nữa vài lần, chàng đều thấy trong nước biển có gì đó dẫn cá mập lại đây. Chàng nói với Lưu Xuyên Trụ còn bị hắn trêu chọc: "Đại Hải ca, có phải huynh đã cứu nữ nhi của Long Vương biển khơi hay không, cho nên nàng tới báo ân, đưa nhiều cá mập như vậy tới cho chúng ta? Ha ha ha ha!" Nói xong, còn tự cho rằng chuyện rất đáng để trêu đùa, càng cười lớn hơn.
Mặt trời mới ngả về tây, hai người đã thu hoạch được tám con cá mập. Phần lớn thi thể cá mập đều bị bọn họ bỏ lại trong biển lớn, chỉ mang về hai con. Người không thể tham vọng quá mức, Dư Hải quyết định trở về.
Tiểu Thảo thấy thuyền đánh cá chuẩn bị trở về, cho nên bơi trở về trước, đợi ở trên một khối đá ngầm gần bờ biển chờ bọn họ trở về. Cũng may lúc trở về xuôi gió xuôi nước, từ bờ biển rất nhanh đã có thể nhìn thấy bóng dáng thuyền đánh cá. Tiểu Thảo lại nhảy vào xuống biển, bơi qua nghênh đón thuyền.
"Ấy! Kia không phải Tiểu Thảo sao! Không hổ là nữ nhi của Đại Hải ca, bơi lội không tồi nha! Tiểu Thảo là người nhân nghĩa, chắc đang lo lắng huynh cho nên ra bờ biển chờ huynh đó!" Lưu Xuyên Trụ nhìn thấy bóng người linh hoạt trong nước, không nhịn được tán dương một câu.
Dư Hải nở nụ cười lộ rõ tự hào trên mặt, con gái chàng là tuyệt nhất, mới ra bờ biển cùng San Hô mấy lần đã biết bơi lội, còn bơi tốt như vậy! Ừm! Nhất định là được di truyền từ chàng!
Chàng lái thuyền lại gần chỗ Tiểu Thảo đang bơi, có chút tự hào khoe thu hoạch của hôm nay. Tiểu Thảo cũng ra vẻ kinh ngạc và vui mừng khen cha mình một trận, khiến cho Dư Hải liên tục cười sang sảng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]