Vây lưng, vây ngực và vây đuôi của cá mập đều có thể làm thành vi cá. Cho nên, một con cá mập có thể cắt được ít nhất mười, mười lăm cân vi cá. Đương nhiên, nếu muốn làm thành vi cá, cần phơi khô cho mất nước, một con cá mập ước chừng chỉ làm được năm cân vi cá mà thôi.
Dư Hải và Lưu Xuyên Trụ cảm thấy hôm nay nhất định là nhân phẩm bùng nổ mạnh, một ngày có thể săn được tận tám con cá mập. Như vậy, chỉ tính riêng vây cá thôi cũng có hơn một trăm cân. Hai nhà chia đều vây cá, chờ sau khi làm thành vi cá có thể mang bán ở phủ thành, chắc chắn có thể bán được giá cao. Dư Hải là một người thạo làm vi cá, vì thế Lưu Xuyên Trụ đưa hết số vây cá mình được chia nhờ Dư Hải làm hộ. Thế nên hai ngày này Dư Hải thật sự rất bận rộn.
Dư Tiểu Thảo thì lại yêu thích cảm giác thám hiểm dưới đáy biển, nhất là biển sâu, đây nhất định là vùng đất thần bí. Sản vật dưới đáy biển vô cùng phong phú, chỉ lặn một lần thôi thu hoạch đã cao hơn không biết bao nhiêu lần so với đi biển rồi! Gần đây nàng không có ý tưởng buôn bán hay ho nào cả, mấy thứ cực phẩm như hải sâm, bào ngư, tôm hùm không phải đều được coi là bảo tố sí bụng(1) mà người giàu thích nhất sao?
(1) Bảo tố sí bụng: bốn món ăn tầm cỡ của ẩm thực Trung Hoa gồm bào ngư, nhân sâm, vi cá và bong bóng cá.
Dù sao nàng cũng có Trân Tu Lâu chống lưng, hải sản nhặt ở đáy biển không lo không có nguồn tiêu thụ. Ngược lại, lần đầu tiên Tiểu Thảo lấy ra mấy thứ như hải sâm, bào ngư, còn có tôm hùm to tươi sống dài hơn nửa thước, đại chưởng quỹ của Trân Tu Lâu lập tức sợ ngây người, sau lại mừng rỡ như điên!
Có một khoảng thời gian Trân Tu Lâu không tung ra món ăn mới, đồ ăn dầu mỡ như gà quay, thịt kho không còn bán chạy vào mùa hè như xưa nữa, mấy đầu bếp trong bếp đều đang vò đầu để nghĩ ra món ăn mới.
Có những hải sản cực phẩm như thế này, lo gì không lôi kéo được khách quý dừng chân? Đại chưởng quỹ lại một lần nữa bày tỏ sự cảm kích của mình, cũng giao hẹn nếu Dư huynh đệ lại bắt được hải sản cực phẩm, nhất định phải bán cho Trân Tu Lâu, giá cả không thành vấn đề!
Tiểu Thảo đương nhiên không thể nói là nàng lặn xuống biển nhặt được những thứ hải sản cực phẩm kia, bèn đẩy hết công lao lên người cha nàng. Cũng may đại chưởng quỹ Trân Tu Lâu cũng biết Dư Hải không chỉ giỏi săn thú mà cũng giỏi đánh bắt hải sản, cho nên cũng không nghi ngờ gì cả! Vài con bào ngư, vài con hải sâm và một con tôm hùm to bán được hai trăm lượng bạc, Tiểu Thảo cảm thấy vụ mua bán này có thể kiếm nhiều tiền, có thể làm!
Mỗi ngày, ngoài việc chăm sóc mẹ nuôi đang mang thai ra, Tiểu Thảo có ít nhất hơn nửa ngày ngâm mình dưới đáy biển. Người Dư gia cũng cảm thấy gần đây Tiểu Thảo hình như rất chăm chỉ ra biển, Dư Hải xác nhận với mọi người là “Con gái nhỏ vừa mới học bơi nên còn hăng hái lắm!” nên để con gái tùy ý ra bờ biển chơi. Nhưng mà lần nào người nhà cũng dặn dò nàng các kiểu như không nên bơi quá xa, phải cẩn thận.
Đến giữa hè, một vụ khoai lang mới đã được trồng xuống đất, giờ chính là thời gian nông nhàn. Trải qua mấy trận mưa to, người trong Dư gia cảm thấy việc cấp bách trước mắt là xây lại nhà cửa. Nhà cũ đã cũ lắm rồi, mỗi lần trời mưa đều là ngoài nhà mưa to trong nhà mưa nhỏ, hầu hết dụng cụ trong nhà đều dùng để hứng nước mưa. Nhất là tây phòng, người Dư gia lo lắng thêm một trận mưa to nữa thôi sẽ đánh sụp luôn nhà cũ mất.
Sau khi bán vi cá, Dư Hải quyết định xây ba gian nhà ngói ở bên cạnh nhà cũ trước, chờ sau khi người có thể ở thì phá bỏ nhà cũ xây lại, xây năm gian nhà ngói gạch xanh ở gần nhau, hơn nữa hai phía đông tây còn xây thêm nhà kề (trong khu nhà tứ hợp),đủ cho cả gia đình!
Nói làm là làm! Dư Hải đến phủ thành, liên hệ với một lò gạch, đặt một trăm năm mươi nghìn viên gạch, ba chục nghìn miếng ngói trước. Chỉ những gạch ngói này và cả phí vận chuyển đã khoảng khoảng hai trăm lượng. Còn núi ở gần thôn Đông Sơn có đá để xây móng, chỉ cần tìm mấy người cường tráng có sức lao động, hai ba ngày là có thể khai thác đủ đá về.
Vì Dư Hải có quan hệ không tệ với Trân Tu Lâu và vì quan hệ của chàng nên hai xưởng của Chu gia ưu tiên tuyển nhân công từ thôn Đông Sơn, đãi ngộ rất tốt, bình thường, Dư Hải cũng là một người nhiệt tình, nhà ai có chuyện gì chỉ cần chàng có thể giúp được chàng đều không từ chối. Cho nên, ngoài trưởng thôn ra, Dư Hải chính là người có uy vọng nhất thôn Đông Sơn, quan hệ với mọi người rất tốt.
Dư Hải vốn định thuê mười mấy thợ ở thị trấn đến xây nhà giúp, tiền công một ngày năm mươi văn, bao hai bữa cơm. Ai ngờ mấy người có quan hệ tốt với Dư Hải nghe nói chàng muốn xây nhà mới, đều tạm gác công việc hiện tại lại, nhiệt tình chạy đến giúp đỡ.
Người đến đầu tiên là Lưu Xuyên Trụ có quan hệ thân thiết nhất với Dư Hải, vừa vào cửa đã nói oang oang: “Đại Hải ca, đây là huynh coi thường mấy người bọn ta phải không? Hay là sợ kỹ thuật xây nhà của bọn ta không tốt, gieo họa cho đống gạch ngói huynh mua về hả?”
Dư Hải lập tức đấm nhẹ lên vai hắn: “Coi đệ kìa, nói cái gì đó? Ta không phải là sợ chậm trễ công việc của mọi người sao!”
Bây giờ thôn Đông Sơn không thể so với ngày xưa nữa, trừ phụ nữ già yếu và trẻ con, gần như không tìm thấy ai rảnh rỗi cả. Càng không nói đến mấy người công nhân làm ở xưởng của Chu gia, riêng khi thủy triều xuống đi đào sá sùng, nhặt hàu biển, một ngày cũng có hơn trăm văn tiền! Dù là làm công trên bến tàu một ngày cũng kiếm được mấy chục văn tiền đó.
Mà theo thông lệ của thôn Đông Sơn, nhà ai xây nhà mới, mấy tráng niên có sức lao động trong thôn đều sẽ tới giúp đỡ, chủ nhà chỉ cần lo một ngày hai bữa cơm là được! Dư Hải chỉ sợ chậm trễ việc kiếm tiền của người trong thôn thôi!
Mắt Lưu Xuyên Trụ trợn thật lớn, thở phì phò nói: “Huynh đệ của mình xây nhà, cho dù một ngày có thể kiếm cả núi vàng cũng phải dừng lại đến giúp đỡ!”
“Xuyên Trụ huynh đệ nói đúng! Đại Hải huynh đệ, ngươi nói như vậy khách sáo quá rồi! Tục ngữ nói rất hay: Bà con xa không bằng láng giềng gần! Khi nào xây móng? Ta gọi Chu đại ca và đại chất tử của ngươi tới giúp đỡ!” Phương thị xách một giỏ trứng gà đi vào từ ngoài cổng, tiếp tục câu chuyện.
Mao thị thấy Phương thị đi vào cổng Dư gia, suy nghĩ một lát cũng đi sang. Mấy ngày này, gạch ngói liên tục đưa đến Dư gia, Tiền gia cách gần như vậy, không biết chuyện Dư gia xây nhà cũng khó. Từ đầu mùa xuân đến nay, Tiền gia nuôi vịt, bán trứng vịt cũng là cung không đủ cầu, đúng là không phải con số nhỏ. Mao thị cảm kích tình nghĩa Dư gia, đương nhiên sẽ không ngồi yên không để ý.
“Chu gia tẩu tẩu nói đúng! Nếu không phải Tiểu Thảo nhà ngươi có bản lĩnh, vịt nhà chúng ta và gà nhà Chu tẩu còn không biết có thể bán được không ấy! Lão Tiền nhà ta làm ở bến tàu cũng không kiếm được bao nhiêu, còn mệt sống mệt chết, ta sớm đã không muốn để chàng ấy làm tiếp! Vừa vặn nhân cơ hội này để chàng ấy nghỉ ngơi vài ngày, tới giúp đỡ một chút!” Mao thị vẫn mồm mép như vậy!
So sánh mà nói, Dư Hải nói chuyện khá vụng về, chàng lúng ta lúng túng nói: “Vậy sao được…”
Giọng nói của Lưu Xuyên Trụ lại oang oang: “Sao lại không được! Mấy năm này bọn trẻ đều lớn cả rồi, một hai năm nữa thôi là phải cưới vợ rồi, ta cũng nghĩ sang năm xây ba gian nhà mới, sau này tiểu tử nhà ta cũng có thể có mối hôn sự tốt! Huynh cũng biết ta kiến thức hạn hẹp, cái gì cũng không hiểu, đến lúc đó còn phải nhờ vả Đại Hải ca giúp đỡ đó! Đại Hải ca sẽ không từ chối đâu nhỉ!”
“Sao có thể chứ! Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của huynh đệ!!” Dư Hải là một người trọng tình trọng nghĩa, cho nên ở trong thôn vẫn có vài người anh em tốt.
Lưu Xuyên Trụ vỗ tay, nói: “Vậy là đúng rồi! Huynh đệ là gì? Chính là bạn bè có việc, hai xương sườn cắm dao…”
Dư Tiểu Thảo đi vào từ bên ngoài, phụt một tiếng bật cười: “Xuyên Trụ thúc, đó gọi là “Bạn bè gặp nạn, hai sườn cắm dao”! Ý là có thể hy sinh tất cả vì bạn bè, thậm chí là cả tính mạng!”
“Ha ha, vẫn là đại chất nữ hiểu biết, chính là ý này! Mạng còn có thể cho huynh, nói gì đến mấy đồng tiền thối kia? Cứ quyết định vậy đi! Ta còn nghe nói tay nghề nấu cơm của chất nữ rất ngon đó, đến lúc đó không chừng ta còn có lộc ăn!” Lưu Xuyên Trụ vừa nói vừa đi ra cửa, chuẩn bị tìm mấy anh em nữa cùng nhau bàn bạc chuyện giúp Đại Hải xây nhà.
Dư Giang đang thu hải sản ở bên cạnh cách đó không xa, nghe được tiếng rêu rao của Lưu Xuyên Trụ cũng ló đầu vào, mở miệng nói: “Nhị ca! Chuyện xây nhà tính luôn cả ta và đại ca nữa!”
Dư Hải còn chưa kịp đồng ý, hắn đã rút trước rồi, trước mặt còn có hải sản còn chưa xử lý tốt đã mang đi bán nữa! Mùa hè thời tiết nóng bức, hải sản dễ bị biến chất, hắn cũng là người tinh mắt, nhìn màu sắc không đúng, mùi khác thường thì kiên quyết không nhận! Xưởng Chu gia tín nhiệm Nhị ca mới giao cho hắn mối làm ăn này, hắn không thể nào làm mất uy tín của Nhị ca được!
Đến ngày xây móng, người đến không dưới hai mươi người, đa số là người trong thôn có quan hệ không tệ với Dư gia, cũng không thiếu người muốn cải thiện quan hệ với Dư gia, nghĩ tương lai có chỗ tốt gì, Dư Hải có thể để ý bọn họ một chút. Liễu gia có bốn người tới, ông ngoại, bà ngoại, đại cữu và nhị cữu của Tiểu Thảo.
Ông ngoại Liễu Tồn Kim của Tiểu Thảo tuy đã ngoài năm mươi nhưng vì lao động quanh năm mà vẫn giữ được cơ thể cường tráng, người trẻ tuổi làm việc cũng chưa chắc đã bằng ông. Con gái duy nhất trong nhà muốn xây nhà, nói thế nào ông cũng phải đến kiểm định một phen.
Nhị cữu Liễu Hán của Tiểu Thảo cũng không ra ngoài làm việc, hắn ở nhà làm nông, lúc này lại là thời gian nông nhàn, đương nhiên muốn đến giúp đỡ. Chỉ là đại cữu cũng xin nghỉ làm mấy ngày ở bến tàu, tới giúp đỡ muội muội và muội phu.
Xây nhà không thể thiếu người phụ trách cơm nước, bà ngoại thương con gái nên xách bao lớn bao nhỏ đến, chuẩn bị nấu cơm giúp trong mấy ngày nhà con gái xây nhà.
Nhìn những nhóm bạn bè thân thích này, ai ai cũng cười chân thành, trong lòng Tiểu Thảo rất ấm áp. Người cổ đại chất phác hiền lành lại nhiệt tình khiến cảm giác có một chốn về trong lòng nàng càng trở nên rõ ràng. Có lẽ cuộc sống như vậy càng thích hợp với nàng hơn!
Nhiều người chung sức làm việc, lại có mười mấy thanh niên có sức lao động, móng của ba gian nhà và hai nhà kề làm trong một ngày là đã hoàn thành!
Thời tiết giữa mùa hè rất nóng rát. Tuy rằng những người này đều quen bán lưng cho trời làm lụng, nhưng Tiểu Thảo vẫn sợ bọn họ bị cảm nắng, vì vậy mang đậu xanh đã được chuẩn bị cho mùa hè ra đóng góp, nấu một nồi chè đậu xanh, bỏ vào trong giếng nước lạnh ướp lạnh, lại thêm chút đường phèn, lúc trời vừa nóng vừa mệt ăn một bát chè, đúng là vô cùng sảng khoái!
Mười bảy, mười tám thanh niên trai tráng ăn cơm, cũng nhiều thật đó. Chỉ cơm thôi đã phải nấu hai nồi lớn, sợ không đủ ăn, Dư gia còn đặc biệt hấp mấy nồi màn thầu lớn vừa trắng vừa mập. Cơm là cơm trắng, màn thầu là màn thầu bột mì. Dù cuộc sống bây giờ ở thôn Đông Sơn đã cải thiện nhiều so với trước đây nhưng cũng chỉ có vài nhà ăn lương thực chính.
Càng đừng nói đồ ăn Dư gia, đó đều là từng món ăn ngon đó! Gà hầm nấm, vịt hoa quế, thịt heo hầm miến, đầu heo kho, đều được dọn lên từng bát tô to! Tất cả đồ ăn đều dùng dầu hào và bột ngọt xào nấu, nghe nói chỉ có ở trong đại tửu lâu ở trong trấn mới được dùng đến! Giữa hai bữa cơm, Tiểu Thảo còn chuẩn bị bánh đúc vừa giải nhiệt vừa ngon miệng!
Đừng nói những thứ khác, chỉ những món ăn này thôi đã ngon hơn bữa cơm ngày Tết của bọn họ rồi, bọn họ phải cố gắng hết sức làm việc! Nếu không không phải sẽ phụ một bàn đồ ăn ngon này sao?
Dư Tiểu Thảo vốn đã bàn bạc với cha mẹ, mỗi ngày đều trả tiền công cho bọn họ. Vừa mới nói ra đã bị mấy anh em tốt của cha nàng mắng một trận. Nói nhà nàng phát tài rồi thì coi thường anh em trước đây phải không? Nói chuyện tiền bạc với anh em, đúng là tổn thương tình cảm!
Ông ngoại của Tiểu Thảo cũng nói một câu khiến nhà nàng bỏ luôn ý nghĩ này: “Biết nhà cháu có ý tốt, chỉ là nói như vậy, sau này người trong thôn sao dám mời người khác đến giúp đỡ xây nhà chứ? Đều là láng giềng với nhau, quan trọng là tình cảm!” Lời ông lão như gõ tỉnh hai người. Người Dư gia cũng không nói chuyện tiền nong nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]