Chương trước
Chương sau
Lý Mộng Như đã có một tia động lòng, tuy nàng ấy tính tình yếu đuối, nhưng hy vọng có thể chứng minh bản thân cũng không phải không có chút nào. Dư Tiểu Thảo còn nhỏ hơn nàng ấy hai ba tuổi nữa, vậy mà lại có quyết đoán như vậy, vì sao nàng ấy không thể thử một phen chứ?

“Nếu... muội không sợ ta huỷ hoại cửa hàng của mình. Ta bằng lòng hợp tác mở cửa hàng cùng muội!” Đời người khó có được vài lần, Lý Mộng Như cắn răng một cái, quyết đoán đưa ra quyết định đầu tiên trong cuộc đời. Nhiều năm sau, sự thật chứng minh, bước đi này của nàng ấy vô cùng đáng giá.

Thuyết phục được Lý Mộng Như, hơn nữa lần trước đến thăm Viên tỷ tỷ, nàng ấy cũng nói cảm thấy hứng thú với phường làm đẹp dưỡng sinh trong miệng nàng, đã đồng ý sẽ tham gia. Bởi vậy, phường làm đẹp dưỡng sinh coi như đã thành công một nửa.

“Ta chuẩn bị biến phường làm đẹp dưỡng sinh trở thành nơi giúp nữ nhân thư giãn giải trí. Ngoại trừ kinh doanh hoa cỏ trà, canh dưỡng sinh, son phấn và các loại mỹ phẩm dưỡng da, còn có làm đẹp, chăm sóc cơ thể, ví dụ như chăm sóc da mặt, chăm sóc vai cổ, xông thuốc nóng, làm móng. Còn cung cấp cả ngắm hoa, phẩm trà, trà bánh, chơi bài, mạt chược và các hoạt động giải trí khác. Hơn nữa chỉ phục vụ cho phái nữ, tạo ra một hội quán để dưỡng sinh dành riêng cho nữ tử...” Dư Tiểu Thảo vẽ một cái bánh nướng lớn cho Lý Mộng Như xem, khiến nàng ấy càng thêm tràn đầy tin tưởng khi gia nhập với mình.

Đôi mắt Lý Mộng Như sáng lấp lánh, dáng vẻ khát khao không thôi, lắp bắp nói: “Vốn còn tưởng rằng chỉ là cửa hàng tiêu thụ son phấn bình thường thôi. Nhưng nghe muội vừa nói như vậy, ta cũng muốn thử xem một chút!”

“Yên tâm đi! Chờ sau khi phường dưỡng sinh xây xong, tỷ, ta còn có Viên Tuyết Diễm tỷ tỷ, mỗi người đều có riêng một tiểu viện, bên trong sẽ đồng bộ phương tiện hoàn thiện. Tỷ muốn thử nghiệm hạng mục gì cũng đều có thể, hơn nữa đều là miễn phí! Người có quan hệ huyết thống ruột thịt tới làm đẹp và chăm sóc cũng luôn miễn phí! Mỗi người còn có ba tấm thẻ kim cương giảm giá một nửa, có thể đưa cho tỷ muội tốt của mình!”

“Woa! Tốt như vậy? Nhưng mà... Có phải có chút quá hào phóng rồi hay không? Phường của chúng ta có thể thu không đủ chi hay không?” Lý Mộng Như có chút chần chờ, các tỷ tỷ muội muội nhà nàng ấy cộng lại cũng có sáu bảy người, có vài người tuy rằng đã xuất giá nhưng dẫu sao cũng coi như có quan hệ huyết thống ruột thịt chứ? Nếu nhóm tỷ tỷ muội muội đó lại mang những người khác tới thì cuối cùng có thu tiền hay không?

Dư Tiểu Thảo cười nói: “Chúng ta đặt quy tắc không đổi, miễn phí chỉ giới hạn trong quan hệ ruột thịt. Nếu các nàng mang người đến, nhiều lắm giảm giá một phần mười cũng coi như cho bọn họ mặt mũi! Đều là khuê tú trong kinh, ai cũng sẽ không vì một chút tư lợi mà huỷ hoại thanh danh của mình. Điểm này tỷ không cần lo lắng! Hơn nữa, chủ của phường này là ta, muốn tới hưởng thụ nhất định phải theo quy tắc của ta. Nếu không, tất cả sản nghiệp của ta đều sẽ liệt đối phương vào danh sách đen mãi mãi! Nếu muốn đến, sẽ không có người đui mù đụng vào!”

Vừa nói đến danh sách đen, Lý Mộng Như nhớ tới một nhà Lý Thị lang. Nghe nói, bọn họ đã phải ăn củ cải cải trắng hơn nửa tháng nay. Tuy không giới hạn số lượng thịt nhưng cũng không thể chỉ ăn món ăn mặn chứ? Ngay cả một thứ nữ không được sủng ái như nàng ấy, mỗi ngày cũng được ăn một cây rau tươi xanh coi như có lệ! Một nhà Lý Thị lang thật đáng thương!

Nhưng ai bảo con gái nhà ông ta đắc tội Tiểu Thảo muội muội chứ? Tiểu Thảo muội muội - một người vừa dễ gần lại còn đáng yêu như vậy, Lý Mỹ Nhu kia vậy mà lại không thích nàng, còn cố ý trêu chọc nàng. Lần này coi như xong rồi, đưa một mối họa tới cho cả nhà, trở thành trò cười trong kinh!

“Được rồi, chúng ta lại nói về chuyện phân chia công việc. Khế ước ta đã nghĩ xong, viện, nhân viên, nguyên liệu và hoạt động cùng tiêu thụ, toàn bộ đều để ta phụ trách. Tỷ và Viên tỷ tỷ chỉ phụ trách đào tạo mấy nha đầu biết làm son phấn và phấn trứng vịt là được. Các tỷ mỗi người chiếm hai phần, ta chiếm sáu phần! Tỷ cảm thấy sao?” Dư Tiểu Thảo lấy bản hiệp nghị đã chia đôi, đưa cho Lý Mộng Như để nàng ấy xem kỹ.

Người ta cũng vừa mới nói, phường làm đẹp dưỡng sinh này bao gồm cả mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, đồ chăm sóc và làm đẹp. Mà son phấn của nàng ấy cùng lắm cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong đó. Cho dù không có nàng ấy, người ta cũng có thể hợp tác cùng Phức Viên Xuân. Hai phần được chia này quả thật khiến nàng rất hổ thẹn!

“Kỳ thật, ta có thể chỉ nhận một phần...” Lý Mộng Như rất vừa lòng với nội dung trong hiệp nghị. Nếu làm tốt, tuy rằng chỉ có hai phần nhưng tương lai tất nhiên sẽ là một khoản tài sản rất lớn, nàng ấy cảm thấy bản thân nhận được như vậy cũng có chút chột dạ.

“Tiểu thư...” Nha đầu Cẩm Nhi nhỏ giọng nhắc nhở nàng ấy. Nào có đạo lý đẩy tiền tài đi như thế bao giờ? Vốn dĩ tiểu thư ở trong phủ đã không được sủng ái, ngoài bạc được phát theo lệ thì không hề được ban thưởng gì. Mà hầu hết bạc được phát đều tiêu tốn lên chế tạo son phấn.

Tiểu thư cũng đã sắp mười lăm, cũng nên tính toán một chút cho mình. Tuy nói, phu nhân sẽ không làm khó xử tiểu thư về chuyện hồi môn. Nhưng một thứ nữ, ngày thường lại không quá gần gũi với phu nhân, cứ theo lệ mà nói, hẳn của hồi môn sẽ không được bao nhiêu tài vật. Của hồi môn là thể diện của nữ tử ở nhà chồng, tất nhiên càng phong phú càng tốt. Dư cô nương người ta phúc hậu, chia cho tiểu thư nhà mình hai phần cổ phần, ai có thể nghĩ tới tiểu thư ngốc nhà nàng ta lại còn giảm phần được chia của mình xuống. Haizz... đi theo một tiểu thư ngây thơ như vậy, nàng ta cũng buồn thối ruột!

Dư Tiểu Thảo vẫn mang ý cười nhàn nhạt, liếc tiểu nha hoàn vẻ mặt nôn nóng một cái, nói: “Hai phần, là kết quả thương nghị của ta và Viên tỷ tỷ. Nếu tỷ có ý kiến, lần sau ta mời cả Viên tỷ tỷ tới, tỷ nói với tỷ ấy...”

“Không, không! Hai phần rất tốt, không cần phiền toái Viên cô nương tới đây một chuyến!” Đích nữ của nhà Tể tướng, lại là một trong Song xu - hai nữ tử nổi tiếng nhất trong kinh, so với nàng ấy - một thứ nữ nhỏ của nhà Hồng lô Tự khanh giống như một bầu trời với một đường ngầm. Đối với nàng ấy mà nói, Viên Tuyết Diễm là người nàng ấy chỉ có thể ngước nhìn, ngay cả đích tỷ cũng chưa chắc được nói chuyện ở trước mặt người ta. Nàng nào dám phản bác quyết định của Viên cô nương.

“Nếu tỷ không có ý kiến, vậy ký tên ở đây của hiệp nghị đi!” Dư Tiểu Thảo cảm giác bản thân giống như sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, sai Ngô Đồng lấy nghiên mức, đưa bút tới tay Lý Mộng Như.

Lý Mộng Như vô tri vô giác ký tên lên trên hiệp nghị. Hai bản hiệp nghị, hai người mỗi người một bản. Hiệp nghị Lý của Mộng Như kia để Cẩm Nhi cẩn thận bỏ vào trong túi tiền của mình, chuẩn bị lát nữa khi về đến nhà sẽ khóa vào trong hộp trang điểm tiểu thư.

Đúng lúc này, Nghênh Xuân xốc mành từ bên ngoài tiến vào, dùng giọng nói giòn vang nói: “Tiểu thư, Dương Quận vương tới chơi!”

“Bên này ta đang có khách, ngươi để Trụ Tử đưa hắn tới thư phòng ở ngoại viện trước, hầu hạ nước trà điểm tâm. Ta xong chuyện bên này sẽ đi tiếp đãi huynh ấy!” Dư Tiểu Thảo nhìn sắc trời bên ngoài một cái, tên kia hẳn đến đây sớm một chút. Ý cười ở khóe miệng nàng không khỏi sâu thêm vài phần.

Thấy Nghênh Xuân đi ra ngoài đáp lời, Dư Tiểu Thảo quay đầu nhìn lại phát hiện mặt tiểu cô nương Lý Mộng Như trắng đến có chút dọa người, mắt lộ ra thần sắc hốt hoảng, không khỏi quan tâm hỏi câu: “Mộng Như tỷ tỷ, tỷ không thoải mái sao? Ta hiểu sơ sơ chút y thuật, muốn để ta xem giúp tỷ hay không?”

Lý Mộng Như cố gắng nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, giọng nói run rẩy nói: “Ta... ta không sao cả!”

Nói xong, bưng nước trà từ trên bàn lên, đột nhiên uống lên một ngụm lớn khiến bản thân thiếu chút nữa bị sặc. Dư Tiểu Thảo kỳ quái nhìn nàng ấy. Vừa rồi còn rất tốt, sao lại đột nhiên biến thành như vậy? Dáng vẻ của nàng ấy giống như Tiểu Bào Tử bị hoảng sợ vậy.

Tròng mắt xoay chuyển, Dư Tiểu Thảo lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng, dò hỏi câu: “Mộng Như tỷ tỷ, tỷ đây là... sợ Dương Quận vương?”

Lý Mộng Như chần chờ một chút, gật đầu như không một cái, nhỏ giọng nói: “Nghe nói... trông Dương Quận vương thô tráng giống như gấu, mặt đen như đáy nồi, đôi mắt tựa chuông đồng, giọng nói như sét đánh! Một cái tát của hắn có thể đánh chết một con ngựa hoang đang hoảng sợ; một cước có thể đá người đến hộc máu bỏ mạng; một ánh mắt có thể khiến máu trong người chảy ngược... Hắn hỉ nộ vô thường, một giây trước còn rất tốt, giây tiếp theo đã trở mặt! Lúc lên cơn tức giận có thể xé xác người sống...”

“Phụt…” Dư Tiểu Thảo nghe xong hình dung của nàng ấy, cuối cùng không nhịn được, ôm bụng cười ha ha ha không ngừng. Thì ra ở trong mắt những khuê tú không ra khỏi cửa, hình tượng Dương Quận vương lại giống như yêu quái gấu đen trong Tây Du Ký. Còn xé xác người sống! Đây cũng giống như bàn tay xé quỷ trong bộ phim nàng xem ở kiếp trước vậy! Không được! Nàng gặp Chu Tuấn Dương, nhất định phải trêu ghẹo hắn một phen.

“Muội cười cái gì? Ta còn chưa nói xong đâu!” Lý Mộng Như mở to hai mắt, tựa như không quá sợ hãi, nhưng nàng ấy vẫn nhỏ giọng nhắc nhở Dư Tiểu Thảo, “Tiểu Thảo muội muội, lúc muội ở chung với Dương Quận vương, nhất định phải cẩn thận, thật cẩn thận. Thân thể nhỏ bé này của muội không đủ để hắn niết một đầu ngón tay đâu! Ngàn vạn lần nếu nói chuyện với hắn, đừng chọc giận người ta!”

“Tiểu thư...” Cẩm Nhi thấy tiểu thư nhà mình càng nói càng kỳ cục, lén kéo kéo ống tay áo Lý Mộng Như, nhắc nhở nàng ấy bớt lời một chút. Dư cô nương người ta cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với Dương Quận vương, có thể khiến Dương Quận vương bao che như bao che cho con, đi trừng phạt một nhà Lý Thị lang, quan hệ giữa hai người vốn có thể tưởng tượng được. Ngài làm trò như vậy trước mặt Dư cô nương, hủy hoại hình tượng Dương Quận vương. Thật sự tốt sao?

Lý Mộng Như lại hất cái tay đang lôi kéo của nàng ta, tiếp tục nói: “Tiểu Thảo muội muội, muội ngàn vạn lần không thể khinh thường. Muội có biết hay không, tên tuổi của Dương Quận vương có thể dỗ trẻ con khóc đêm. Lúc Ngũ đệ nhà chúng ta nghịch ngợm, mẹ cả chỉ cần hù dọa nó “nếu không nghe lời, sẽ đưa con cho Dương Quận vương”, chiêu này thực rất tốt, thử trăm lần linh nghiệm cả trăm!”

“Ha ha ha, không được... Ta cười đến mức bụng sắp nổ tung! Ngô Đồng, mau xoa cho ta một chút! Cười chết mất!” Dư tiểu Thảo ghé vào trên bàn, không ngừng đấm mặt bàn, cười ra nước mắt!

Ngô Đồng và Thám Xuân nén cười, một người xoa bụng giúp chủ tử, một người rót ly trà nóng hầu hạ chủ tử uống hai ngụm. Thì ra, Dương Quận vương vừa tuấn mỹ tính tình lại tốt, ở trong mắt người khác lại có một mặt yêu ma hóa như vậy. “Sát thần mặt lạnh”, “Diêm Vương mặt lạnh”, “Sát tinh” những danh hiệu linh tinh kia chắc chắn chính là do nghe nhầm đồn bậy như vậy mới có được?

Các nàng nào biết rằng, nếu không gặp được chủ tử các nàng, có lẽ lúc này Dương Quận vương ngoại trừ dung nhan, những điều khác so với hình dung trong miệng Lý Mộng Như chỉ có thể càng kinh khủng hơn. Hắn khi bị tâm ma chế ngự sẽ giết người như ma, lại cực kỳ máu lạnh, trở thành ma quỷ làm hại một phương. Triều đình vận dụng toàn bộ binh lực, bao gồm cả thế lực ngầm không lường được trong tay Tô Nhiên mới có thể chế phục hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.