Chương trước
Chương sau
Người Ngô gia thấy đã hết nguy hiểm thì co quắp đi ra từ trong dãy nhà sau, đám nha hoàn ma ma vây kín mẹ con Giang Mỹ Vân ở bên trong, vẻ mặt chưa hoàn hồn. Nghe thấy lời của Tô đại tổng quản, đám chủ tớ Ngô gia đều trợn tròn mắt: Cái này… là bao che trắng trợn mà!

Nam chủ nhân của Ngô gia – Ngô Định Sâm là một người thông minh, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy! Người trong nhà đông, nhà quá nhỏ, muốn xây dựng thêm mấy gian nữa. Không ngờ lại quấy rầy Tô đại tổng quản… và Dương Quận vương, thật là hổ thẹn!”

Giang Mỹ Vân còn muốn mượn cơ hội đòi Chu Tuấn Dương thêm chút bạc bồi thường tổn thất, vừa nghe phu quân nói như vậy lập tức nôn nóng: “Lão gia, chúng ta nào có nhiều bạc như vậy để xây nhà lần nữa chứ…”

“Câm miệng!” Ngô Định Sâm cắn răng nghiến lợi, đã nói biết bao nhiêu lần với người vợ ngu xuẩn này rồi, phủ Tĩnh Vương và Dương Quận vương chỉ có thể qua lại thân thiết, không thể đắc tội, bà vợ này luôn không chịu nghe. Lúc đi thăm hỏi Tĩnh Vương phi cứ thích làm ra vẻ, nói chuyện làm bộ làm tịch. Cũng không thử nghĩ xem, một phu nhân quan nhỏ ngũ phẩm như bà ta có tư cách gì làm bộ làm tịch trước mặt Vương phi nhất phẩm? Thật sự là tự cho mình là hay, cuối cùng lại nát bét! Sao lúc đầu ông ta lại mù mắt cưới một kẻ phá nhà về chứ?

Hôm nay, ông ta chợt nghe nói Dương Quận vương đến quý phủ thăm hỏi. Đây là cơ hội rất tốt để làm thân, cũng không biết sao hai mẹ con này lại chọc giận sát tinh kia, toàn bộ trên dưới trong phủ suýt chút bị hỏng trong tay hai mẹ con này! Căn nhà này hỏng rồi thì có thể xây lại, nếu con trai ông ta vất vả trông mong và sủng thiếp sinh con trai cho ông ta không còn nữa, ông ta sẽ khóc không ra nước mắt.

Con nối dõi của Ngô gia trước giờ hiếm hoi, con trai duy nhất trong nhà là sau khi ông ta cưới mười tiểu thiếp, đến lúc bốn mươi tuổi vất vả trông mong mới có được. Ngô Định Sâm nhìn ái thiếp chưa hoàn hồn nhưng vẫn bảo vệ con trai rất chặt trong đám người, trong lòng đã có kết luận: Không thể dung túng đồ gây họa Giang Mỹ Vân này nữa! Giận cá chém thớt, làm hại cũng không thích lây đứa con gái ngoan ngoãn mà mình vẫn luôn yêu thương.

“Tô tổng quản, Dương Quận vương, hôm nay trong phủ không tiện lắm, hôm khác hạ quan làm chủ mời hai vị uống chút rượu cho vui!” Ngô Định Sâm nặn ra một nụ cười, nói chuyện rất khách khí.

Chu Tuấn Dương móc ra một tờ ngân phiếu năm nghìn lương từ trong hà bao xấu xí đeo bên hông, đưa vào tay Ngô Định Sâm: “Cái đó thì không cần đâu! Việc mừng chuyển nhà và xây lại nhà mới của quý phủ, gia ở lâu trong quân doanh, chưa chắc có thể đến chúc mừng. Chút tấm lòng, Ngô đại nhân đừng ghét bỏ.”

Dư Tiểu Thảo nhìn thấy cái hà bao đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, không biết được thêu cái quỷ gì trên đó, khóe mắt co rút: Không phải cái hà bao bị hỏng lúc mình thử may vá đã bảo Nghênh Xuân vứt đi rồi sao? Sao còn xuất hiện bên hông cái tên này thế? Cái hà bao xấu xí đến mình nhìn còn đỏ mặt, hắn thì hay rồi, treo lên như bảo bối vậy, không sợ bị người ta chê cười sao!

Thật ra vì cái hà bao này, Chu Tuấn Dương ở trong quân doanh không biết đã bị giễu cợt bao nhiêu lần, người ta không thấy xấu hổ mà còn thấy vinh quang, vẻ mặt kiêu ngạo khoe khoang: Hà bao nữ nhân của gia tự tay may, gia thích đeo, cho bọn chó độc thân mấy người hâm mộ chết luôn!

Bọn họ không hề hâm mộ có được không? Nhưng mà, ấn tượng của các binh lính trong quân doanh với Dư Tiểu Thảo lại gần hơn mất phần - cuối cùng Dư đại nhân cũng có thứ không giỏi rồi!

Một tiểu nha đầu mười mấy tuổi khiến con cháu trong Kinh đều không thể sánh bằng. Khắp Kinh thành đều không thể tìm thấy một người có tài như Dư đại nhân, điều này khiến một đám quan lớn ở quân doanh xấu hổ không thôi. Đó cũng là chuyện hết cách thôi, bảo bọn họ hành quân đánh giặc, bày binh bố trận, chắc chắn bọn họ sẽ không có chút luống cuống. Nhưng nói về làm ruộng, nói về buôn bán, nói về tốc độ kiếm tiền, bọn họ chỉ có thể chịu thua trước Tiểu Thảo. Thua một tiểu nha đầu mươi mấy tuổi, chắc chắn trong lòng mấy lão gia đều không thoải mái. Bây giờ nhìn thấy hà bao xấu xí kia, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Chu Tuấn Dương không ngờ trong lòng tiểu nha đầu đang suy nghĩ làm sao đòi lại cái hà bao xấu xí này, trực tiếp đập ngân phiếu vào trong tay Ngô Định Sâm. Tuy hắn mất khống chế là vì mẹ con Giang Mỹ Vân, nhưng dẫu sao hắn cũng đã phá hỏng trạch viện của người ta. Năm nghìn lượng bạc này đủ để bọn họ tu sửa lại, hoặc trực tiếp xây một tòa trạch viện mới luôn cũng được.

Ngô Định Sâm còn muốn từ chối nhưng Chu Tuấn Dương lại ngăn lời ông ta muốn nói: “Cứ làm như vậy đi! Hy vọng sau này Ngô phu nhân và Ngô tiểu thư cố hết sức đừng lượn lờ trước mặt gia. Gia sợ ngày nào đó không nhịn được, khiến người…”

Nhìn mảnh ngói trong tay Chu Tuấn Dương biến thành tro bụi, Ngô Định Sâm sởn gai ốc. Giờ thì hay lắm, đôi mẹ con ngu xuẩn này đắc tội người ta luôn rồi, sau này con đường muốn đến phủ Tĩnh Vương cũng không tìm thấy cửa nữa! Ngô Định Sâm cười cười, liên tục đảm bảo sẽ quản lý hai mẹ con.

Thật ra cũng chẳng cần ông ta quản lý, sau khi hai mẹ con Giang Mỹ Vân trải qua chuyện này đều bị sợ vỡ mật, không dám xán đến bên cạnh Chu Tuấn Dương nữa. Dáng vẻ Chu Tuấn Dương hóa thân thành ma mất đi lý trí đã trở thành bóng ma sâu đậm trong lòng bọn họ, không xóa đi được.

Thấy Chu Tuấn Dương đã khôi phục lý trí, cũng không có tạo thành ảnh hưởng không thể vãn hồi, Tô Nhiên bèn về cung phục mệnh.

Rời khỏi Ngô gia, Dư Tiểu Thảo nhìn áo quần dính đầy tro bụi của Chu Tuấn Dương và hai người bị thương bên cạnh hắn, không yên tâm quyết định đưa hắn về phủ Tĩnh Vương. Lưu tổng quản và Đổng thị về bị thương nặng không thể cưỡi ngựa, nàng bèn thuê một chiếc xe ngựa trên đường, cho hai người nằm vào trong, tránh bị thương càng nặng hơn.

“Rốt cuộc hai mẹ con kia làm gì mà khiến huynh đột nhiên mất khống chế thế?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy phải tìm kiếm gốc rễ của câu chuyện, sau đó bốc thuốc đúng bệnh, giải quyết triệt để ma chướng trong lòng hắn.

Chu Tuấn Dương hơi cau mày, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Mặc dù bọn họ rất phiền phức, nhưng cũng không có hành động gì quá khích. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Dư Tiểu Thảo hỏi tiếp.

“Chỉ là… hơi thở trên người Ngô Quân Linh kia khiến ta rất không thoải mái.” Chu Tuấn Dương cũng cảm thấy bao nhiêu năm như vậy mình không phát tác, cho dù trên chiến trường tàn sát khốc liệt máu chảy thành sông cũng không có mất khống chế. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Ngô gia.

Dư Tiểu Thảo cố ý ung dung nói: “Hơi thở gì? Chẳng lẽ trên người biểu muội huynh có mùi viêm cánh, khiến huynh không chịu nổi?”

Chu Tuấn Dương đi sánh vai với nàng trên phố, khóe miệng cong lên, dùng đầu ngón tay búng lên đầu nàng một cái, nói: “Không có liên quan tới mùi trên người! Chẳng lẽ gia yếu ớt thế, chút mùi viêm cánh nho nhỏ đã có thể khiến gia mất khống chế sao? Còn chuyện cuối cùng là hơi thở gì, gia cũng không thể miêu tả được. Tóm lại là loại cảm giác khiến người ta nóng nảy.

[Ta biết là nguyên nhân gì này!] Tiểu Bổ Thiên Thạch tịnh tâm tu luyện một khoảng thời gian cuối cùng cũng trồi lên rồi.

Dư Tiểu Thảo mừng rỡ, nhẹ giọng hỏi: “Nói mau, cuối cùng là nguyên nhân gì?”

[Biểu muội của tình nhân nhỏ của ngươi là nữ thuần âm sinh ra vào ngày âm tháng âm năm âm, lúc còn nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, lại còn dễ hấp dẫn một vài linh hồn quanh quẩn trên thế gian, tục xưng: thấy ma!] Tiểu Bổ Thiên Thạch phổ cập kiến thức nữ thuần âm cho Dư Tiểu Thảo.

“Chuyện này liên quan gì đến chuyện Chu Tuấn Dương phát tác?” Dư Tiểu Thảo không nghĩ ra, chẳng lẽ thân thể thuần âm còn có thể dẫn tới tâm ma à?

[Vốn là chẳng có liên quan gì! Nhưng nàng ta ở nhà rất được cưng chiều, mẹ của nàng ta không nỡ để con chịu khổ, mời “cao nhân” phá mệnh cho nàng ta.] Tiểu Bổ Thiên Thạch dừng lại một chút, có cảm giác như đang thừa nước đục thả câu.

Dư Tiểu Thảo nhíu mày: “Ngươi có thể đừng ngắt lời giữa chừng không, nói xong một hơi đi, ta đang nôn nóng muốn chết đây!”

Chu Tuấn Dương nghi ngờ nhìn tiểu nha đầu lúc thì mặt mày hớn hở, lúc thì không ngừng tức giận, vẻ mặt liên tục thay đổi, trong lòng rất muốn biết bây giờ tiểu nha đầu đang suy nghĩ cái gì?

“Tiểu Thảo, sao thế?” Hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy vai Tiểu Thảo, dịu dàng hỏi.

Dư Tiểu Thảo đang nói đến lúc quan trọng với Tiểu Bổ Thiên Thạch, qua loa khoát khoát tay với hắn, tập trung nghe Tiểu Bổ Thiên Thạch khoe khoang: [Đáng tiếc, mẹ của nàng ta là một người ngu xuẩn. Nhiều cao tăng đắc đạo như vậy không tìm, cứ thích tìm một tên lừa đảo tu luyện tà thuật. Nhưng nói cho cùng tên lừa đảo này cũng có chút mánh khóe, dùng tà thuật tiêu hao sinh mệnh để trấn áp sinh thần bát tự của kẻ đáng thương kia.]

“Tiêu hao sinh mệnh?” Dư Tiểu Thảo lắp bắp kinh hãi, tên thần côn này thật là hại người mà: “Vậy chẳng phải có ảnh hưởng đến tuổi thọ của Ngô Quân Linh sao?”

[Đúng vậy! Nếu tà thuật trên người nàng ta không được giải trừ, đoán chừng không sống qua ba mươi tuổi! Nhưng nếu giải trừ, nàng ta sẽ bị hồn ma quấy rầy hàng đêm, không ngừng gặp ác mộng, cũng ảnh hưởng đến tuổi thọ! Nói thế nào nha đầu kia cũng không có tướng sống thọ!] Tiểu Bổ Thiên Thạch ra vẻ ông cụ non, lại đem lại cho Tiểu Thảo một cảm giác như thần côn đang lừa gạt.

“Haizz… Tà thuật hại người mà!” Trên mặt Dư Tiểu Thảo xuất hiện vẻ thông cảm, không cẩn thận nói ra lời trong lòng.

Chu Tuấn Dương kéo nàng một cái trước khi bị đụng trúng cây cột phía trước, tránh khỏi chướng ngại vật, không ngừng lo lắng hỏi han: “Tà thuật gì? Tiểu Thảo, rốt cuộc nàng làm sao vậy, có phải trúng tà rồi không?”

“Không phải ta trúng tà, mà là biểu muội của huynh đó!” Dư Tiểu Thảo nhìn hắn muốn nói lại thôi, muốn nói chuyện này với hắn, lại sợ hắn truy hỏi tới cùng.

“Sao nàng biết Ngô Quân Linh trúng tà, nhìn qua nàng ta cũng không có gì khác thường mà?” Chu Tuấn Dương không cho rằng nàng đang nói lung tung, nghiêm túc nhìn Dư Tiểu Thảo. Ngô Quân Linh có trúng tà hay không hắn chẳng quan tâm, hắn chỉ sợ có ảnh hưởng gì tới Tiểu Thảo thôi.

Dư Tiểu Thảo sắp xếp lại câu nói ở trong lòng rồi mới lên tiếng: “Nếu ta nói, ta có từng học huyền học, huynh có tin không?” Hai mắt nàng lóe sáng, không mong đợi Chu Tuấn Dương có thể tin lời nói lung tung của mình, chỉ là muốn làm nền cho lời nàng muốn nói tiếp theo mà thôi.

Huyền học? Cái quỷ gì thế? Thuật bắt ma của Đạo gia, hay là cách xem tướng? Chu Tuấn Dương chớp chớp mắt phượng, rõ ràng không tin lời tiểu nha đầu. Hắn đã quen nàng từ khi nàng tám tuổi, chưa từng thấy nàng học nấu nướng, chế thuốc, chăm sóc da và lều lớn trồng rau gì đó, nhưng nàng vẫn biết, còn rất thông thạo là đằng khác.

Bây giờ nàng nói nàng biết huyền học, hắn cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên. Cho dù nàng nói nàng là Vương mẫu nương nương hạ phàm, hắn cũng sẽ không cảm thấy là lời vô căn cứ. Không đúng, nếu nàng là Vương mẫu, hắn lại không thể cưới được nàng. Nàng tuyệt đối không thể là Vương mẫu nương nương được!

“Được rồi, Dư tiên sư có phát hiện gì?” Chu Tuấn Dương bình tĩnh hỏi.

Dư Tiểu Thảo thấy hắn không truy vấn, trong lòng hơi thả lỏng một chút: “Trên người biểu muội kia của huynh có dấu vết của tà thuật, cho nên nàng ta đến gần huynh, khiến cho tâm ma trong lòng huynh hưởng ứng, huynh mới có thể dần dần bị tâm ma thao túng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.