Chu Tuấn Dương không hề nghi ngờ lời của Tiểu Thảo. Có lúc tiểu nha đầu rất thần bí, không ngờ ngay cả huyền học và tà thuật nàng cũng có thể phân biệt, trên đời này còn có chuyện nàng không biết và không thể không?
Thấy chân mày nàng cau chặt, biết nàng đang lo lắng thay cho mình, trái tim trở nên vô cùng mềm mại, hắn sờ đầu tiểu nha đầu một cái, cười nói: “Biết nguyên nhân của chuyện này, vậy thì dễ xử lý rồi! Sau này thấy Ngô Quân Linh ta sẽ đi đường vòng, cách thật xa, thì sẽ không bị ảnh hưởng nữa đúng không?”
Dư Tiểu Thảo nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy chỉ là trị ngọn không trị gốc, có thể triệt để khử đi cái tai họa ngầm này không?”
“Nha đầu, nàng là đang nói chuyện với ta à? Triệt để khử đi tai họa ngầm? Sao mà có cách triệt để nào chứ? Lặng lẽ xử người ta à?” Chu Tuấn Dương còn có tâm trạng nói đùa. Chưa nói đến Ngô Quân Linh là biểu muội có quan hệ huyết thống với hắn, chỉ nói đến nàng ta là tiểu thư của mệnh quan triều đình, chết trong tay hắn cũng rất phiền phức. Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt với hắn.
Thật ra câu nói kia là nàng nói với Tiểu Bổ Thiên Thạch. Một tà thuật nho nhỏ hoàn toàn chẳng là gì với Tiểu Bổ Thiên Thạch đã khôi phục gần một nửa linh lực, chỉ là chuyện trong nháy mắt. Nhận được câu trả lời chắc chắn từ chỗ nó, Tiểu Thảo cũng yên tâm hơn. Tiếp theo, chỉ cần nàng tìm được cơ hội tiếp xúc với Ngô Quân Linh một chút, là có thể giải trừ phù phép trên người nàng ta rồi.
Về phần sau khi tà thuật áp chế sinh thần bát tự được giải trừ có ảnh hưởng gì với Ngô Quân Linh đã không còn trong phạm vi suy xét của nàng nữa. Hừ! Dám ra tay với người đàn ông của nàng, không trả thù một chút, nàng đã không tên là Dư Tiểu Thảo!
Không đợi Dư Tiểu Thảo dành thời gian rảnh để xử lý nàng ta, Ngô Quân Linh đã tự đưa tới cửa. Ba ngày sau, Dư Tiểu Thảo nhận được thiệp mời của Tả thị lang bộ Lại, tham gia tiệc sinh nhật mười ba tuổi của Vu Uyển Tình. Đây cũng là lần đầu tiên Vu Uyển Tình công khai xuất hiện ở Kinh thành.
Khuôn mặt của Vu Uyển Tình qua hơn ba tháng điều trị công phu, cộng thêm điều dưỡng thân thể đã hoàn toàn khỏi bệnh. Khuôn mặt của tiểu cô nương tròn vo như bánh bao, làn da trắng nõn, đôi mắt cười cong cong khiến người ta rất thích.
Yến hội mời các khuê tú, con các đồng liêu của Vu đại nhân, còn có con gái của mấy nhà thân thiết, cùng với bạn thân của Vu Uyển Tình.
Tuy Vu đại nhân đã vào Kinh nhậm chức hơn hai năm, nhưng con gái của ông ta vẫn là lần đầu tiên lộ diện ở trường hợp công khai, rất nhiều người đều tò mò dáng vẻ của Vu cô nương thế nào. Có phải xấu xí đến không dám gặp người như trong lời đồn không.
Luôn có một vài người nhàm chán thế đấy, thích ở sau lưng kiếm đủ thứ để nhiều chuyện. Vì tiểu thư của nhà Vu thị lang luôn cáo ốm, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người. Cho nên đã có tin đồn nói dung mạo nàng ta xấu xí, có thể so với Vô Diệm(1).
(1) Chung Vô Diệm: là Vương hậu của Tề Tuyên vương, quân chủ nước Tề thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Bà nổi tiếng là người đàn bà có tài, trí tuệ vô song. Tuy nhiên dung mạo của bà tương truyền là cực kì xấu xí, được mệnh danh là một trong “Ngũ xú Trung Hoa".
Vừa nghe nói lúc tiệc sinh nhật Vu Uyển Tình sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, rất nhiều phu nhân khuê tú đều rất tò mò cuối cùng nàng ta trông như thế nào, cho dù quan hệ không thân cũng nhận được tin tức, đến tặng một phần quà. Vu thị lang vô cùng ngạc nhiên vì nhân duyên tốt của mình, vội vàng bảo hạ nhân chuẩn bị thêm mấy bàn tiệc rượu, tránh để khách đợi lâu.
Ngô Quân Linh chính là một trong những vị khách không mời mà đến, hình như là có quan hệ họ hàng với một bà con xa của nhà Vu Uyển Tình. Có thể làm thân với Thị lang tam phẩm bộ Lại, đương nhiên sẽ có sự trợ giúp rất lớn với việc lên chức của Ngô đại nhân sau này, vì thế Ngô đại nhân bèn mạo muội dẫn phu nhân và nữ nhi cũng nhau đến chơi. Trước khi ra ngoài, ông ta đặc biệt cảnh cáo Giang Mỹ Vân: “Nếu lần này lại chọc vào tai họa, sau này bà cứ ăn chay niệm Phật ở từ đường luôn đi!”
Từ sau sự kiện của Dương Quận vương, Ngô Định Sâm đã bảo Giang Mỹ Vân giao quyền quản gia ra, tạm thời để sủng thiếp sinh con trai cho ông ta quản lý. Lúc nào Giang Mỹ Vân tu tâm dưỡng tính, suy nghĩ thông suốt rồi lại nói đến chuyện sau này! Trong lòng Giang Mỹ Vân vô cùng căm hận, nhưng lại không dám nhảy nhót trước mặt Ngô đại nhân, chỉ có thể không cam lòng giao quyền quản gia ra.
Lần này ra ngoài, Ngô Quân Linh cũng dặn dò mẫu thân lần nữa: “Đến lúc đó, mẹ cố hết sức nói ít thôi, chỉ cần mỉm cười là được. Lúc không thể làm gì hơn thì nói mấy lời dễ nghe. Chú ý nhìn ánh mắt của con để làm việc.”
Bây giờ ngay cả con gái bà ta yêu thương nhất cũng không đồng lòng với bà ta, Giang Mỹ Vân tức giận đến không lựa lời mà nói: “Con cũng cảm thấy người làm mẹ là ta khiến con mất mặt ư? Con cũng không nghĩ lại xem sao ta không thể thẳng lưng trước mặt cha con? Chính là vì liên tục sinh ra ba cái đồ tốn cơm tốn gạo! Nếu con là con trai, cha con còn có thể đối xử với ta như thế sao? Còn có thể có chuyện của tiện nhân kia à?”
Ngô Quân Linh chịu thua vì sự ngu xuẩn của mẹ rồi, nàng ta hít một hơi thật sâu: “Mẹ, bây giờ nói những chuyện này có tác dụng sao? Dù sao người cũng là chủ mẫu của Ngô gia, chỉ cần mẹ không phạm sai lầm lần nữa, chắc chắn địa vị chủ mẫu của người sẽ không thay đổi được. Việc khẩn cấp trước mắt là thay đổi cái nhìn của cha! Bây giờ không phải lúc để bốc đồng!”
Giang Mỹ Vân cũng sợ, sợ mình bị nhốt vào từ đường chịu tội, bà ta bĩu môi: “Biết rồi, đến lúc đó mẹ không nói chuyện là được.”
Quý phủ của Vu thị lang đặc biệt chuẩn bị một tiểu viện lịch sự tao nhã để chiêu đãi các tiểu cô nương. Sau khi các khuê tú được mẫu thân dẫn đi bái kiến lão phu nhân và phu nhân Tả thị lang xong sẽ được dẫn vào trạch viện này.
Vì dần dần thân thiết với Dư Tiểu Thảo, Vu Uyển Tình cũng quen Hạ Uyển Ngưng tính cách thẳng thắn và Viên Tuyết Diễm nhìn như lạnh lùng nhưng rất dễ ở chung, còn cả Lý Mộng Như dịu dàng mềm mại tươi cười ngọt ngào nữa. Mấy người bạn tốt đến khá sớm đã ngồi trên bàn chính uống trà ăn điểm tâm rồi.
Trà là trà hoa dưỡng nhan Dư Tiểu Thảo cung cấp; điểm tâm là bánh ngọt kiểu tây do Dư ký mới bán ra; trái cây cũng là trái cây tinh phẩm trồng ở sau núi của hoàng trang. Mấy tiểu cô nương uống trà hoa hồng thơm ngát, ăn bánh su kem nhân bơ, tán gẫu về những chuyện thú vị xảy ra gần đây.
Ngô Quân Linh vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Dư Tiểu Thảo mặc Kỳ trang xinh đẹp, chải búi tóc nụ hoa đáng yêu. Nàng đang chỉ vào một đĩa nho như mã não tím, bảo mấy chị em tốt nếm thử hương vị.
Nàng ta dừng bước, lẳng lặng quan sát Dư Tiểu Thảo, trong lòng tràn đầy không cam tâm: Một quả bí đao lùn gầy như que củi như thế, dáng vẻ chỉ có thể miễn cưỡng xem là đáng yêu, có mắt cũng sẽ chọn người xinh đẹp tuyệt mỹ như mình! Biểu ca bị mù rồi sao? Còn bị nha đầu này sử dụng thủ đoạn hút hồn? Sao có thể chỉ nhìn trúng một nha đầu thúi xấu đau xấu đớn như thế chứ?
Suy nghĩ của phụ nữ thật sự khiến người ta không thể nắm bắt. Cứ nói Ngô Quân Linh này đi, tận mắt nhìn thấy một mặt điên cuồng của Dương Quận vương, trong lòng ngoài sợ hãi cũng không dám có suy nghĩ khác với hắn. Nhưng đối mặt với người đối phương thích vẫn sẽ ghen tị không dứt. Giống như cứ muốn so cao thấp với Dư Tiểu Thảo, giẫm nát đối phương dưới lòng bàn chân thì trong lòng mới vui vẻ vậy.
Dư Tiểu Thảo nhận ra ánh mắt của nàng ta, dùng khóe mắt liếc qua nàng ta, trong lòng cười thầm: Thật là ông trời có mặt, không đợi nàng chủ động ra trận người nào đó đã đưa đến cửa rồi. Hôm nay đành mượn tiệc sinh nhật của Vãn Tình muội muội, loại trừ triệt để tai họa ngầm cho tên Chu Tuấn Dương kia đi!
Dư Tiểu Thảo cúi đầu, uống một ngụm trà thơm ngát, lúm động tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện. Người thân thiết với nàng mà thấy chắc chắn sẽ biết, nhóc con này lại bắt đầu nghĩ chuyện xấu xa rồi.
Tiểu Thảo có thể không đếm xỉa tới Ngô Quân Linh, nhưng tiểu thọ tinh Vu Uyển Tình cũng không thể chậm trễ. Mặc dù chưa từng gặp tỷ tỷ xinh đẹp này, nhưng người đến là khách, nàng ta vẫn cười tủm tỉm nghênh đón. Ngô Quân Linh giới thiệu thân phận của mình, tặng một phần quà nhỏ, được sắp xếp ở bàn bên tay phải bàn chính.
Đa số trên bàn này đều là tiểu thư nhà quan viên tứ phẩm ngũ phẩm, phần lớn đều quen nhau, chỉ có Ngô Quân Linh là người lạ. Vừa nghe nàng là cô nương nhà quan nhỏ ngũ phẩm, hơn nữa phụ thân còn làm việc ở nha môn có đãi ngộ thấp, các cô nương cùng bàn đưa mắt nhìn nhau, dần dần lạnh nhạt nàng ta. Khuôn mặt đẹp có gì đặc biệt chứ? Ở giới thượng lưu trong Kinh, chỉ xinh đẹp chẳng có tác dụng gì cả, chủ yếu là cha có tiền có quyền kìa!
Ngô Quân Linh có mắt nhìn, sao có thể không phát hiện mình bị xa lánh? Nàng ta chủ động trò chuyện với các tiểu cô nương cùng bàn mấy lần, đều bị trả lời qua loa hoặc coi thường. Xem ra, nàng ta phải làm chút chuyện gì đó rồi.
Nàng ta phát hiện, các tiểu cô nương trái phải hai bàn đều thưởng thức trà thơm, ăn điểm tâm, trong miệng đều không ngừng tán dương. Có tiểu cô nương còn không ngừng uống trà hoa hồng, phải biết một tách trà này có giá trị ít nhất mười mấy lượng bạc đấy! Còn có điểm tâm và trái cây nữa, nghe nói đều do Kim An Huyền chủ cung cấp miễn phí.
“Không ngờ Vu cô nương lại quen với Kim An Huyền chủ, chắc chắn sau này quý phủ của Vu thị lang sẽ không thiếu rau và trái cây tươi ngon để ăn rồi! Còn có loại điểm tâm bơ này nữa, xếp hàng cũng không mua được ấy!”
“Nghe nói, trước kia mặt của Vu cô nương mọc đầy mụn đáng sợ, vừa đỏ vừa sưng, cũng không thể gặp người luôn! Là “Hoa tưởng dung” của Kim An Huyền chủ khôi phục dung mạo cho nàng ta đấy. Có người nói tiêu tốn hơn mấy vạn lượng bạc, Vu gia thật là có tiền!”
“Nghe mẹ ta nói, lúc Vu phu nhân gả cho Vu thị lang, mười dặm hồng trang, chỉ ngân phiếu trong của hồi môn đã có mấy chục vạn lượng rồi. Vu gia không thiếu bạc, Vu phu nhân chỉ có một đứa con gái bảo bối như thế, đừng nói mấy vạn lượng, cho dù mười mấy vạn lượng mấy chục vạn lượng cũng không tiếc!”
“Nếu ta có một người mẹ có tiền như vậy thì tốt rồi! Ta nhìn trúng một bộ chăm sóc trắng da của “Hoa tưởng dung”, hơn một nghìn lượng bạc, quấn quýt mẹ ta rất lâu bà cũng không nỡ mua cho ta. Các ngươi nhìn Hạ cô nương đi, làn da lúc trước vừa thô vừa đen, bây giờ thì trắng nõn trắng nà, hiệu quả rất rõ ràng.”
“Nghe nói Hạ cô nương là một trong những người có thẻ hội viên kim cương số lượng không nhiều đấy! Rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da của nàng ta đều là Kim An Huyền chủ tự tay làm, hơn nữa còn không cần một văn tiền!”
“Kim An Huyền chủ thật hào phóng! Nếu ta có thể quen nàng thì hay rồi…”
“Nếu có thể làm bạn với Kim An Huyền chủ, nhất định là kiếp trước tu hành dữ lắm. Nghe nói Song xu Kinh thành và Quận chúa Minh Lan được mời đến hoàng trang dạo chơi. Các ngươi có biết đến vườn trái cây ở sau núi hoàng trang chưa?”
“Ôi! Ai mà không biết, cây ăn quả Kim An Huyền chủ trồng ra quả ngon hơn trái cây bình thường gấp trăm gấp vạn lần! Đặc biệt là quả đào mật, vào miệng tan ngay… Nghĩ đến đã chảy nước miếng rồi. Đáng tiếc, hoa quả mỗi ngày đều bán ra với số lượng có hạn, hơn nữa vừa bán đã bị cướp sạch. Nhà của ta khó khăn lắm mới giành được một hộp. Trăm lượng bạc một hộp, bên trong chỉ có sáu quả đào mật. Nhưng hương vị rất ngon, ta chưa từng ăn trái cây nào ngon như vậy cả!”
Ngô Quân Linh nghe các khuê tú trên bàn mặt đầy hâm mộ trò chuyện, như có thể ăn được mật đào là một chuyện hạnh phúc biết bao vậy, không nhịn được vô cùng tò mò. Không phải chỉ là đào thôi sao? Lúc nàng ta ở Hoài An thường xuyên ăn, ánh mắt của những khuê tú trong Kinh này cũng quá nông cạn rồi, thổi phồng một loại trái cây như quả đào thành thế này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]