(*) Chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Lúc trời tờ mờ sáng, điện thoại di động của Thịnh Vô Ngung bỗng rung lên.
Huyên Hiểu Đông nằm nhoài người trên gối ngủ, cánh tay vắt ngang lên người Thịnh Vô Ngung nằm bên cạnh. Một tay y nắm lấy tay anh, tay còn lại thì ôm gối, nghe thấy tiếng rung thì tỉnh lại trước, cầm điện thoại trên tủ đầu giường nhìn thử, sau đó khẽ khàng đẩy đẩy Thịnh Vô Ngung, chậm rãi gọi anh: "Vô Ngung? Vô Ngung?"
Thịnh Vô Ngung mở mắt ra nhìn y một lúc mới dần dần tỉnh táo, "Sao thế?"
Huyên Hiểu Đông đưa điện thoại cho anh, "Mẹ gọi."
Thịnh Vô Ngung nhận máy, "Mẹ ạ?"
Lư Nhất Vy ở đầu dây bên kia nói gì đó, vẻ mặt vẫn còn mang theo chút mơ màng chưa tỉnh ngủ sáng sớm của Thịnh Vô Ngung chợt biến mất, lông mày anh từ từ cau lại, "Được, được ạ, hôm nay con sẽ đến Hoàn Kinh, vâng, vâng, được."
Anh cúp điện thoại xong, Huyên Hiểu Đông bèn hỏi: "Sao vậy anh?"
Thịnh Vô Ngung thấy y chống người dậy, chăn tụt xuống hơn nửa, lộ ra bờ lưng trần trụi, bèn kéo chăn lên đắp kín cho y, "Em ngủ tiếp đi, một người thầy trước đây của tôi đang bệnh nặng hấp hối, mẹ gọi tôi đến Hoàn Kinh thăm ông ấy, tôi sẽ mau chóng về thôi."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Cần em đi cùng không?"
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, "Đang trong viện rồi, không tiện. Em còn phải ôn tập, hơn nữa thực tập sinh sắp đến rồi, em nên ở lại để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-truong-lung-chung-nui/452051/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.