Chương trước
Chương sau
Gió phương Nam ấm áp, trời quang mây tạnh.
Huyên Hiểu Đông dọn dẹp nhà kho phía sau, sau khi quét qua sạch sẽ thì trải thêm một lớp vải trắng, y tự cắt được một giỏ hoa đực mang về, vừa cắt còn vừa lẩm bẩm một mình.
Buổi sáng Thịnh Vô Ngung tập trên máy chạy bộ xong qua tìm Huyên Hiểu Đông, nghe thấy y độc thoại một mình thì nhích sát vào nghe, sau đó không nhịn được cười, "Em làm gì vậy?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Chẳng phải anh bảo em sau khi đọc xong các tài liệu lịch sử thì nên thử quy nạp tổng kết, sau đó đọc ra khỏi miệng sao? Em đang luyện tập."
Thịnh Vô Ngung: "...Không sao, trí nhớ của em rất tốt, ghi nhớ không phải vấn đề khó, mấu chốt là em phải thấu hiểu quan điểm của mình ẩn chứa trong đó, khiến quan điểm về những vấn đề ấy giống như do chính bản thân em diễn đạt, giàu cảm xúc mãnh liệt, giàu tình cảm. Tưởng tượng người ở phía đối diện đang chất vấn em, em cần phải thuyết phục họ."
Huyên Hiểu Đông: "..." Nghe hoàn hảo thật đấy, nghe cái là biết em không làm được. Vừa nghĩ tới việc phải tranh luận với người khác, bắp thịt toàn thân y đã căng ra, hận không thể lập tức trốn chạy.
Thịnh Vô Ngung hỏi: "Em làm xong thì đến phòng tôi."
Huyên Hiểu Đông nhìn anh, trong đôi mắt như lóe lên ngàn vạn câu chữ Anh có ý đồ gì thì dừng ngay, Thịnh Vô Ngung cười trấn an y, "Yên tâm, tôi dạy em, em sẽ làm được. Đừng học ở đây, thời gian ngắn lắm, thực tập sinh sắp đến đây rồi, tôi gọi điện cho viện trưởng Học viện Nông nghiệp Tĩnh Hải rồi. Ông ấy rất vui vẻ đồng ý, bao ăn bao ở, lương thực tập cũng cao, thực tập dưới sự đánh giá của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, không tốn phí cung cấp tư liệu thí nghiệm, đốt đèn lồng cũng không tìm được cơ hội tốt như vậy."
Huyên Hiểu Đông lại có ý định trốn tránh, "Đợi em một lát, em đi gội đầu, tiện thể cắt tóc ngắn đi, hơi dài."
Thịnh Vô Ngung ngước mắt lên nhìn, "Hôm đến thành phố Tĩnh Hải, nhà tạo mẫu tóc làm không cẩn thận sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Dài quá, em nóng."
Thịnh Vô Ngung nhớ đến trận vận động cạn sức hôm qua, quả thật người nào đó đầu tóc mướt mát mồ hôi, tóc ướt nhẹp dính bết lên trán, giống như chú cún con chật vật vì rơi xuống nước. Nghĩ đến thể chất y tráng kiện, rõ ràng tiết trời còn mát mẻ nhưng anh lại thấy hơi nóng trong người, Thịnh Vô Ngung cười bảo: "Để tôi cắt tóc giúp em."
Huyên Hiểu Đông cảnh giác, "Anh biết à?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Dù sao cũng hơn em, em đừng có định làm quả đầu húi cua giống như tội phạm đang bị cải tạo để tới phỏng vấn——Yên tâm, hồi ở nước ngoài tôi cũng tự cắt tóc cho mình, ở nước ngoài đắt đỏ, lại sợ bệnh truyền nhiễm nên tôi quyết định tự xử lý."
Huyên Hiểu Đông bị thuyết phục một cách kỳ lạ, chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm biết cắt tóc, đây quả thật là điều rất khó thuyết phục người khác, nhưng với một nhà ngoại giao giản dị tiết kiệm, trước đây từng sống trong một căn hộ chật hẹp, mỗi ngày đạp xe đi làm, dường như tự cắt tóc cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ nữa.
Y thu dọn qua loa rồi về phòng lấy tông đơ cắt tóc ra ngoài, tiện tay đặt lên viên gạch màu, sau đó mở vòi nước ngoài sân gội đầu, dùng dầu hạt trà gội sạch mái tóc.
Thịnh Vô Ngung về phòng tắm một lúc vẫn không thấy Huyên Hiểu Đông tới, đi ra ngoài thì thấy y đang dùng nước giếng gội đầu, áo đã cởi, ở trần mặc quần soóc rằn ri, anh vừa bực mình vừa buồn cười, "Em có thể yêu cơ thể mình một chút được không? Bây giờ mới đầu xuân, nước giếng còn rất lạnh, tôi chờ em bên trong chán chê mà em lại ra đây tắm." Sinh hoạt qua loa như thế nhưng vẻ ngoài lại chẳng hề thô kệch chút nào. Thân thể rắn chắc cường tráng, eo hẹp chân dài, cơ bắp rõ ràng đẹp đẽ, từng giọt nước và mồ hôi càng tăng thêm sức quyến rũ cho cơ thể này dưới ánh mặt trời.
Huyên Hiểu Đông cầm khăn lau tóc, hoang mang nhìn anh, "Lát nữa không phải cắt ngoài vườn sao?" Nói xong y bỗng nhiên kịp nhận ra, trước đây khi còn sống một mình, y vừa soi gương vừa cắt luôn ngoài vườn vì rộng thoáng, cắt xong còn thuận tiện dọn dẹp nữa. Bản thân y đã quen thói tùy hứng, nhưng lại quên mất phòng tắm rộng vừa sạch sẽ vừa sáng sủa bên phòng Thịnh Vô Ngung cũng có gương lớn, cắt xong cũng dễ dàng thu dọn.
Thịnh Vô Ngung nhìn Huyên Hiểu Đông mờ mịt nhìn mình, hàng mi y ướt nhẹp, tròng mắt sáng trong veo như trẻ em, sạch sẽ giản đơn như chẳng rành thói đời, mái tóc nhỏ nước xuống, những giọt nước trơn trượt trên bả vai, cơ thể bất chợt tản ra hơi thở của một người đàn ông trưởng thành, quyến rũ tất cả mọi người.
Thịnh Vô Ngung bị y khơi dậy con thú trong lòng, bất đắc dĩ hít thở thật sâu, vẫy tay bảo y vào phòng tắm.
Trong phòng tắm đã bày sẵn ghế, Thịnh Vô Ngung ấn Huyên Hiểu Đông ngồi xuống trước gương, cầm chiếc tông đơ thô sơ xem thử, mặc dù hơi không vừa ý nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận dùng. May mà thiết bị này chạy bằng điện không thấm nước, nếu không lại phải dùng dao cạo thủ công nhất để cắt, vậy thì hơi phiền phức.
Đầu tiên, Thịnh Vô Ngung dùng lược chải tóc cho y, sau đó cố định da đầu, bắt đầu cắt sửa từ sau gáy.
Tiếng tông đơ vang lên rừ rừ, từng sợi tóc đen nhánh rơi xuống, Huyên Hiểu Đông cảm nhận được ngón tay Thịnh Vô Ngung đặt lên da đầu mình, vừa mềm vừa tê, cơn tê dại sau lưng phảng phất như lan lên đến tai. Tóc vụn rơi lên sau cổ, vô cùng râm ran ngứa ngáy, bên tai cũng dần dần nóng lên, y vô thức rụt cổ lại.
Thịnh Vô Ngung ghìm đầu y lại, "Đừng nhúc nhích, ai bảo em cởi áo, tự chuốc lấy cực khổ, sắp xong rồi." Anh nhìn thấy tai Huyên Hiểu Đông đỏ ửng lên, sắc đỏ hiện rõ mồn một, chỉ cảm thấy đáng yêu, bèn giơ ngón tay khều một cái, rồi lại giúp y từ từ sửa tóc.
Đúng là thao tác của anh rất lưu loát, chẳng mấy chốc đã sửa ngắn lại phần tóc sau gáy và hai bên tai, tiếp đó lại sửa trên đỉnh đầu và trước trán, nơi này rất quan trọng, bởi vậy anh hết sức tập trung, hai mắt nhìn chăm chú.
Huyên Hiểu Đông dính chặt mắt vào sườn mặt anh tuấn của Thịnh Vô Ngung trong gương, còn cả những ngón tay thon dài trắng ngần xuyên qua tóc mình nhặt lấy những sợi tóc tơ vụn, khi thì điểm nhẹ, khi lại buông lơi, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt. Mặt y càng ngày càng nóng, nhắm mắt thì cảm giác những ngón tay của anh lại càng tồn tại mạnh hơn, tai gần như bị nướng chín.
Thịnh Vô Ngung lại không chú ý đến, vẫn luôn tập trung giúp y sửa lại phần tóc mái, không dễ gì mới sửa xong xuôi, anh đặt kéo và tông đơ xuống, cầm máy sấy tóc vừa sấy vừa nói: "Ổn rồi, tay nghề tôi không tệ chứ? Ngài có thêm tiền boa không?"
Anh vừa cười vừa cầm lược chải tóc giúp y, nhìn Huyên Hiểu Đông đang kiểm tra tay nghề mình trong gương, thấy bên tai lẫn hai gò má y đều ửng hồng thì hơi ngẩn ra, vừa cúi đầu là thấy ngay, khóe miệng anh không kìm được mỉm cười, "Là ai nói phải tiết chế nhỉ?"
Huyên Hiểu Đông rất khó chịu, y chỉ nhìn vào gương mà không nói gì, im lặng đến đáng thương. Thịnh Vô Ngung xoa tóc y, chỉ cảm thấy yêu thương ứ đầy trong tim, "Em chờ một chút, tôi giúp em gội đầu."
Anh cầm vòi sen ở bên cạnh đến, mở nước ấm, giúp y gội đầu, vô số những phần tóc vụn trôi theo dòng chảy của nước tới miệng cống, bị nắp lưới cản lại.
Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, ngón tay Thịnh Vô Ngung chậm rãi xoa lên vành tai Huyên Hiểu Đông, anh vừa xoa tai vừa xoa phần chân tóc hơi khó giải quyết ban nãy, sau đó cúi đầu, ngậm tai y vào trong miệng, vừa nhẹ nhàng day cắn vừa ậm ờ cười, "Em rất thích thế này phải không?"
Chất giọng anh trầm thấp mang theo từ tính, dường như đã bật công tắc nào đó lên, Huyên Hiểu Đông quay đầu lại, đè anh ngửa cổ về phía sau, mạnh mẽ hôn.
Vòi hoa sen rơi xuống mặt đất, dòng nước chảy lung tung, Thịnh Vô Ngung rất ít khi bị Huyên Hiểu Đông hôn dữ như thế, cũng hơi thở dốc, trên người anh vốn dĩ mặc áo sơ mi và quần tây, giờ đã bị dòng nước bắn lung tung làm ướt, biến thành nửa trong suốt dính lên người.
Huyên Hiểu Đông vừa gặm vừa cắn, đã không thể chờ đợi được nữa mà vươn tay kéo cổ áo anh xuống, thô bạo hôn y như đang phục thù.
Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, "Em thế này là nhịn bao lâu rồi? Không phải từ lúc tôi mới bắt đầu cắt đã..." Súng đã lên nòng, tên đã lên dây chứ?
Huyên Hiểu Đông không nói lời nào, chỉ giúp anh cởi quần áo.
Cuối cùng buổi cắt tóc này biến thành hai người cùng tắm, ban ngày ban mặt mà hai người tắm rửa hơn một tiếng xong mới nghỉ ngơi.
Thịnh Vô Ngung ra ngoài, vào phòng quần áo tìm đồ mặc, Huyên Hiểu Đông dọn dẹp phòng tắm, nhặt hết tóc vụn lên bỏ vào thùng rác, ném hết quần áo ướt sũng của hai người vào máy giặt, cọ rửa lại bồn tắm lớn một lần nữa.
Sau khi phòng tắm được dọn dẹp sạch sẽ lại, Huyên Hiểu Đông ra ngoài, mặc bừa một chiếc áo may ô ngắn tay lên, vào bếp làm cơm trưa.
Thịnh Vô Ngung biết y thẹn thùng nên cũng không để ý tới nữa, cầm tài liệu lịch sử mà Huyên Hiểu Đông học thuộc hôm nay lên, suy nghĩ xem nên tập luyện cách diễn đạt và tài hùng biện thế nào cho y.
Anh cầm bút điện tử đến, mau chóng chắt lọc ra những quan điểm chủ chốt, sau đó tìm bút ghi âm, tự bản thân nói vài lần, chọn một đoạn hài lòng nhất, lúc này anh mới mang bút ghi âm ra ngoài tìm Huyên Hiểu Đông, vừa ra đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà.
Anh đi vào nhà bếp, thấy đúng lúc Huyên Hiểu Đông bưng ra ngoài một tô bún bò nóng hôi hổi, nhìn thấy anh ra, vẻ mặt lướt qua sự mất tự nhiên, y gặng gượng bình tĩnh nói: "Ăn bún nội tạng bò, buổi sáng em mua được nội tạng bò tươi sống ở chợ."

Đúng là Thịnh Vô Ngung cũng đang đói bụng, ngửi thấy mùi thơm này thì rất có khẩu vị, bèn ngồi xuống, nhìn thấy trên phần bún trắng đặt những lát thịt bò hồng nhạt, nạm bò, gan bò và cả gân, ngoài ra còn rắc thêm ít rau thơm xanh ngắt. Anh dùng thìa húp thử một ngụm nước dùng trước, nước canh xương bò hầm ngọt trong, hương vị rất thơm và ngon miệng. Quả thật sáng nay anh có thấy Huyên Hiểu Đông thả mấy cái xương bò lớn vào nấu canh, hóa ra là để nấu món bún nội tạng bò này.
Những lát thịt bò tươi mềm dễ ăn, hẳn là sau khi tẩm ướp thì được nước canh nóng xối qua hơi chín tái, cho nên vẫn giữ được vị thơm ngon vốn có. Còn phần nạm và gân bò thì vừa mềm nhừ vừa xốp, ăn đã cái miệng, hẳn là dùng nồi áp suất thêm các loại gia vị như hồi, quế,... để ninh. Mặc dù lượng nhiệt và thời gian dùng để nấu không giống nhau nhưng lại rất hòa hợp khi cùng tập hợp chỉ trong một bát bún, khéo léo kết hợp giữa ngon và đẹp.
Trên bàn ăn buổi sáng còn đặt một ít đĩa nhỏ, nhìn kỹ thì có sa tế, chao, lạc, vừng, sốt hoa hẹ, chanh lát tươi, đều là gia vị ăn kèm, Thịnh Vô Ngung mau chóng ăn tiếp bát bún bò.
Thấy Huyên Hiểu Đông vắt thêm chanh vào nước dùng, lại thêm một thìa tương ớt, rắc thêm cả lạc, vừng và măng sợi sốt mè lên rồi mới trộn đều lên bắt đầu ăn, Thịnh Vô Ngung bèn giúp y xếp gọn đĩa lại đặt sang bên cạnh, còn mình thì lấy một quả táo từ khay trái cây vừa thong thả ăn, vừa mở bút ghi âm.
"'Binh pháp Tôn Tử' vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đối với lý luận quân sự hiện đại..." Bút ghi âm vang lên chất giọng riêng biệt của Thịnh Vô Ngung, không giống với đọc thơ, giọng anh tràn đầy tự tin, rành rọt, kiên định mà lại bao hàm sức mạnh.
Bỗng nhiên Huyên Hiểu Đông ngẩng đầu, nhìn về phía anh. Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Trước tiên em cứ nghe nhiều vào, nghe quen rồi thì thử nói lại, nói cho tôi nghe trước. Em nhớ kỹ, dùng nhiều câu đơn, tốc độ nói chậm một chút sẽ khó mắc lỗi, sử dụng thần thái và động tác tay có thể khiến người ta không chú ý đến tốc độ nói chậm của em nữa. Nếu thật sự quá căng thẳng mà quên mất thì cứ tự nhiên uống ngụm nước."
Huyên Hiểu Đông nhìn anh, "Cảm ơn anh."
Thịnh Vô Ngung: "Không cần cảm ơn, tôi đã giành được thù lao rồi." Hiểu Đông chủ động ấy, đúng là đáng yêu chết đi được!
Huyên Hiểu Đông: "..." Hận không thể tồn tại thứ nước dùng mất trí nhớ để đút cho Thịnh Vô Ngung, để anh quên mất biểu hiện của y ngày hôm nay. Sao vừa nãy y có thể sốt ruột thành ra như vậy cơ chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.