Hứa Thảo sờ sờ chiếcvòng tay và ngọc bội, cảm giác trơn bóng, tinh tế, lành lạnh. Nàng cảmthấy có chút kỳ quái, mẹ ruột của Phú Quý rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao sẽ có những thứ quý thế này? Nàng cảm thấy kỳ lạ trong lòng, vôtình nghĩ sao cũng thốt ra thành lời. Phú Quý cười ngây ngô nói hắn cũng không biết.
Hứa Thảo thấy vậy, liền không hề hỏi nhiều nữa, đemtiền thừa bán tương hoa quả toàn bộ để vào trong hộp gấm, sau đó đónglại, bỏ vào trong giương gỗ khoá kỹ, thế này mới yên tâm thở ra. Nghĩnghĩ, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Phú Quý một cái, nhớ đến người vợtrước của Phú Quý, vì sao mà hắn không giao cho người vợ kia bảo quản?
“Phú Quý, sao mấy cái này chàng không giao cho mẹ Miêu Miêu bảo quản?”
Phú Quý đang cười bỗng liền nghiêm mặt, mày nhíu lại, nói: “Nàng nhắc đếnnàng ta để làm gì, nàng ta không phải người tốt, tự nhiên ta sẽ khôngđem những thứ nương lưu lại cho nàng ta bảo quản.”
“Không phảingười tốt?” Hứa Thảo có chút ngoài ý muốn, nàng vẫn nghĩ đến nương củaMiêu Miêu là một người yếu đuối, không chịu được sự nhục mạ của Trần thị mới bỏ trốn. Chẳng lẽ không phải?
Phú Quý nghĩ một chút, cảmthấy những việc trước kia nên nói rõ ràng với nàng mới tốt, bằng khôngvợ hắn mà giận dỗi kẻ gặp không hay ho là hắn.
“Ta không cưới vợ, năm ta mười tám tuổi nương của Miêu Miêu lưu lạc đến thôn chúng ta,nương nghĩ thu lưu nàng ta cũng không tốn tiền, liền giữ lại cho ta làmvợ. Ta... ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu/55261/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.