Miệng nói xong, Kiều thị để Lục Lang xuống, Lục Lang cũng thật sự chạy tới, mở miệng một tiếng ta muốn ăn bánh ngọt.
Đứa bé nam năm tuổi, là lúc căm mèo ghét chó. Thực tế Lục Lang xưa nay bị Kiều thị nuôi thành bá đạo, thấy Hồ thị không lấy bánh ngọt cho mình, ôm chân túm kéo xiêm y của bà.
Hồ thị sắc mặt khó coi. Bà đúng là chỉ mua một gói, Nữu Nữu nhà mình còn không được, chỉ cho Lư Kiều Nguyệt.
Lư Kiều Nguyệt không phải mù lòa, đương nhiên nhìn ra trên mặt Hồ thị khó xử. Vốn nàng không muốn lấy gói bánh ngọt này, là Hồ thị cứng rắn cho nàng, đã như vầy, nàng dứt khoát cho Lục Lang. Vì vậy liền kéo Lục Lang đi qua, cúi người dỗ: “Lục Lang, nghe lời nha, không khóc, cái này cho đệ nè.”
Lục Lang nhận lấy, cũng nói tiếng cảm ơn Lư Kiều Nguyệt, rồi chạy tới bên cạnh Kiều thị. Hắn xé giấy bọc ra, lấy bánh ngọt bên trong ăn. Ăn như hổ đói, vụn bánh ngọt dính đầy mặt mũi.
Bên này Lư Kiều Nguyệt đứng thẳng dậy, ngại ngùng cười với Hồ thị, “Đã Lục Lang muốn ăn, vậy cho nó ăn đi, cháu làm tỷ tỷ, không thể tranh giành đồ ăn với đệ đệ được.”
Hồ thị gật đầu không nói gì. Bà biết rõ Lư Kiều Nguyệt làm vậy là giải vây cho bà, Kiều thị là thứ không biết xấu hổ, dưỡng con thành quỷ đói như thế.
Kiều thị lại không hề có bộ dáng thẹn thùng, ngược lại khen Lư Kiều Nguyệt: “Vẫn là Nguyệt Nhi nhà chúng hào phóng, không nhỏ mọn với đệ đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu-gia-tieu-kieu-the/502246/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.