Mọi người ở trên thế gian này, nếu như đã thật sự đi đến sơn cùng thủy kiệt* thì chuyện biệt ly cũng chỉ là môt chuyện thường tình.
*Sơn cùng thủy kiệt (山穷水尽): cùng đường bí lối, rơi vào cảnh tuyệt cùng không lối thoát.
Trình Vi Nguyệt nghĩ, cô cùng với Triệu Hàn Trầm chính là sơn cùng thủy kiệt.
“Anh chỗ nào vẫn chưa tốt?” Cũng không biết từ lúc nào, khóe mắt của Triệu Hàn Trầm đã đỏ ửng: “Chuyện ngày hôm đó là anh không đúng, anh không nên bỏ em lại một mình trên đường cao tốc, anh xin lỗi, chúng ta không cần chia tay có được không?”
Sáng hôm nay, hắn tỉnh dậy ở trong bệnh viện, nhìn Kiều Tịnh Tuyết ngồi bên cạnh giường nhưng trong đầu chỉ toàn là Trình Vi Nguyệt.
Khoảnh khắc đó hắn đã nhận ra, hắn không thể không có cô.
Thế nên hắn đáp ứng tất cả những yêu cầu của cô, cho dù biết rõ rằng cô là muốn gọi anh em tốt của hắn tới chính là để bọn họ chứng kiến trò cười của hắn, hắn vẫn gọi đến.
Hắn là người rất sĩ diện, thế nhưng hắn cũng muốn khiến cho Trình Vi Nguyệt nguôi giận.
Hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới cô sẽ nói chia tay với mình.
Trình Vi Nguyệt không có đáp lại hắn, ngược lại nhìn về phía Lý Chiêu ở bên cạnh:” Tôi và Kiều Tịnh Tuyết trông rất giống nhau sao?”
Một câu nói, nhưng lại làm khuấy động một tầng sóng lớn.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Triệu Hàn Trầm vốn dĩ là sắc mặt khó coi, ngay lập tức trở nên trắng bệch: “Nguyệt Nguyệt…”
“Còn có, Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nhiet-hon/451230/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.