"Không cần, cứ giống như trước kia, tôi sẽ bắt xe qua đó." Trình Vi Nguyệt châm biếm cười một tiếng, đáy mắt dần hiện lên sương giá: "Chúng ta đúng thật là nên nói chuyện thật rõ ràng." Triệu Hàn Trầm ẩn ẩn phát giác ra ngữ khí của Trình Vi Nguyệt không đúng. Bàn tay cầm điện thoại của anh khẽ siết chặt, lần đầu tiên trong cuộc đời, ở trước mặt của Trình Vi Nguyệt lộ ra chút thấp thỏm không yên: "Ninh Ninh, em làm sao vậy? Tại sao lại nói chuyện với anh bằng giọng điệu này?" "Không tại sao cả, chỉ là đột nhiên nghĩ thông. Đúng rồi, mấy người bạn kia của anh, từ sau lần gặp mặt ở Ngọc Hàm tôi vẫn chưa gặp lại." Trình Vi Nguyệt nhấc cánh tay còn lại lên, nhẹ nhàng nhìn những tia nắng mặt trời xuyên qua những ngón tay của mình. Cô thu lại tay, nhàn nhạt nói: "Cũng gọi tới đi, gọi tới toàn bộ." "Ninh Ninh, em rốt cuộc là làm sao vậy?" Trình Vi Nguyệt không trả lời, chỉ thản nhiên nói: "Anh gửi địa chỉ cho tôi." Khoảng thời gian hẹn hò ba tháng của Triệu công tử và Trình Vi Nguyệt, mỗi lần người xung quanh hỏi anh, Trình Vi Nguyệt là người phụ nữ như thế nào. Anh đều sẽ cười nói, Trình Vi Nguyệt a, một cô gái ôn thuận nghe lời, nuôi bên cạnh người, bớt phải lo lắng. Thế nhưng giờ đây, người con gái ở đầu bên kia điện thoại không thèm giấu đi thái độ của mình, dường như cũng giống như Trình Vi Nguyệt của anh. Thế nhưng dường như... dường như lại không giống. Triệu Hàn Trầm gửi địa chỉ qua, là quán cà phê mà Trình Vi Nguyệt tỏ tình với anh. Trình Vi Nguyệt nhìn dòng tin nhắn, không nhịn được mà cười ra tiếng. Cũng coi như là có đầu có cuối. Bắt đầu ở đâu, kết thúc ở đó. Cùng một địa điểm, cùng là khúc nhạc dương cầm dìu dịu, cùng là rose champagne*. *Một loại rượu Chỉ là trái tim của cô đã không giống trước kia. Triệu Hàn Trầm ngồi ở chỗ chủ vị, bên cạnh là Lý Chiêu. Anh đang định đứng dậy, thế nhưng chạm phải ánh mắt lạnh nhạt vô cảm của Trình Vi Nguyệt, anh cố kìm nén sự xúc động, cứng đờ ngồi xuống ghế. Trình Vi Nguyệt hoàn toàn không quan tâm biểu tình của anh, tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện, rót cho mình một cốc cà phê. Cô lấy điện thoại ra, gửi cho Châu Kinh Duy một đoạn tin nhắn, nói mình có chuyện quan trọng cần xử lý, xử lý xong sẽ lập tức quay trở về bệnh viện. Nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nhìn Triệu Hàn Trầm. Triệu Hàn Trầm lúc này mới nhìn thấy áo bệnh nhân trên người Trình Vi Nguyệt. Sắc mặt anh liền đổi, nói: "Vi Nguyệt, sao em lại mặc áo bệnh nhân? Em không được khỏe?" Lý Chiêu phát hiện ra bầu không khí giữa hai người không đúng, ho nhẹ một tiếng, đứng ra giảng hòa: "Nguyệt Nguyệt, Trầm ca nói em muốn gặp bọn anh, anh đã bỏ dở việc gấp để đến đây đó." Trình Vi Nguyệt cười cười, giọng nói nhàn nhạt: "Đợi mọi người đến đủ rồi nói." Gân xanh trên trán Triệu Hàn Trầm nhảy lên thình thịch, thái độ coi như không thấy của Trình Vi Nguyệt khiến anh không kìm được mà hoảng loạn. Cô vẫn tức giận vì ngày hôm đó anh đã bỏ cô lại trên đường cao tốc? "Ninh Ninh." Triệu Hàn Trầm mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Em vẫn đang giận anh sao?" Trong lòng Trình Vi Nguyệt dâng lên một cỗ tức giận, cô mỉa mai nhấc mày, vốn dĩ là một gương mặt với ngũ quan tinh xảo diễm lệ, vào giây phút này, cho dù là tố diện triều thiên*, cũng tràn ngập tính công kích: "Anh nói là chuyện nào?" *Tố diện triều thiên (素面朝天): Mặt không đối diện với trời, kiểu đối mặt với những điều thử thách nguy hiểm. Tui đoán vậy:'> ((Truyện chỉ được đăng trên wattpad, tất cả những trang còn lại đều là ăn cắp.)) Mi tâm Triệu Hàn Trầm nhíu càng chặt. Ngay cả người chuyên gia đóng vai thằng hề là Lý Chiêu cũng tìm không ra chủ đề để hòa hoãn bầu không khí bị đè nén như khi bị rơi vào rãnh Mariana, Vài người lần lượt đi vào, Trình Vi Nguyệt từ đầu đến cuối đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngồi uống cốc cà phê. Mà ngược lại, tâm tình của Triệu Hàn Trầm giây sau càng bất định hơn so với giấy trước. Cố Phồn An là người cuối cùng đến, cuối cùng cũng đợi được đủ người, Trình Vi Nguyệt lúc này mới buông cốc cà phê trong tay xuống. Triệu Hàn Trầm cho rằng, những chuyện ngày hôm nay Trình Vi Nguyệt làm, bất quá chỉ là vì tức giận mà thôi. Lúc này, anh hạ thấp giọng hỏi: "Đã đủ chưa? Hết giận rồi chứ? Ninh Ninh, em còn muốn anh phải làm thế nào?" Tất cả mọi người có mặt đều có những thần sắc khác nhau quan sát Trình Vi Nguyệt. Triệu Hàn Trầm bao nhiêu năm nay chơi đùa trong nhân gian, được bao quanh bởi vạn hoa vạn sắc, lần này dường như là thật sự chơi thua rồi. Nhưng Trình Vi Nguyệt lại thản nhiên nhìn gương mặt khẩn thiết của Triệu Hàn Trầm, cô một tay chống lên mép bàn, đột nhiên cười lạnh. Cô nói: "Ngày tôi và anh chính thức ở bên nhau đều có những người bạn này của anh chứng kiến. Thế nên ngày hôm nay chúng ta chia tay, cũng nên để những vị này chứng kiến một chút, dù sao thì phong tục của Kinh thành chúng ta, bất cứ chuyện gì cũng đều phải có đầu có đuôi." Cô nói: "Triệu Hàn Trầm, tôi chơi ngán rồi, chia tay đi." Hiện trường một mảnh yên tĩnh chết người. Ngay cả người đánh đàn dương cầm ở đằng xa cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí kì dị này, lặng lẽ dừng chơi. Cố Phồn An và Lý Chiêu nhìn nhau, đều có thể nhìn ra tín hiệu giống nhau từ trong mắt đối phương "Xong rồi." Còn về phần cái người "xong rồi" này là ai, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Hàn Trầm. Triệu Hàn Trầm không thể tin nổi, đôi mắt phượng của anh dần bị lấp đầy bởi những tia máu, ánh mắt run rẩy nhìn Trình Vi Nguyệt, nửa ngày mới có thể tìm lại được khả năng nói chuyện: "Em đang nói cái gì?" "Tôi nói" Trình Vi Nguyệt cười, trong mắt lại không có một chút ý cười: "Chúng ta kết thúc rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]