“Buổi chiều đi mua một căn nhà thương mại, 100m vuông.”
Món quà xin lỗi gần 8 con số, cũng coi như là tràn đầy thành ý.
Thư ký Diệp tự tin nghĩ.
Buổi chiều Trình Vi Nguyệt uống melatonin*, nên ngủ một giấc.
*Melatonin: là hormone chịu trách nhiệm điều hòa chu kỳ thức – ngủ của một người. Nói cách khác, sự xuất hiện melatonin sẽ đưa cơ thể đi vào trạng thái ngủ dễ dàng hơn.
Khi tỉnh dậy trong phòng kí túc xá có chút tối, Trần Dịch Hân và Tôn Lai cũng đều đã quay trở lại.
Trần Dịch Hân nhìn thấy Trình Vi Nguyệt ngồi dậy, lúc này mới tắt đèn bàn, mở đèn phòng lên.
Trình Vi Nguyệt dụi dụi mắt, xin lỗi nhìn Trần Dịch Hân: “Tớ ngủ quên mất, hại các cậu trong phòng kí túc xá không thể nói chuyện.”
“Không sao không sao.” Trần Dịch Hân xua tay, quan tâm hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cậu muốn ăn chút gì không? Tớ và Tôn Lai đi nhà ăn giúp cậu lấy.”
Lý Điệp ở một bên không khách sáo nói: “Lấy giúp tớ một phần.”
Tôn Lai cười nói được.
Trong lòng Trình Vi Nguyệt ấm áp, cười nói: “Tớ đi cùng với các cậu.”
Cô từ trên giường xuống, chỉ tùy tiện đi một đôi dép lê.
Điện thoại của cô đang sạc pin, để chế độ không làm phiền, lúc này cô rút dây nguồn ra thì nhìn thấy trên màn hình hiển thị hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Là Diệp Thành gọi tới.
Cô đem tất cả cuộc gọi nhỡ đều xóa đi, đang định giả vờ như không nhìn thấy, điện thoại của Diệp Thành lại gọi tới.
Trình Vi Nguyệt cắn răng, vẫn là tiếp điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nhiet-hon/451222/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.