Nói đến cùng, bởi vì anh là bạn của Triệu Hàn Trầm, cô mới để ý như vậy.
Ánh mắt của Châu Kinh Duy không tự chủ dâng lên chút ảm đạm, nhưng rất nhanh liền thu liễm.
Ý cười của anh lười biếng ôn hòa, từng từ từng chữ, đều là sự chân thành: “Tên của Trình tiểu thư rất dễ nghe.”
“Cảm ơn.” Trình Vi Nguyệt ở đầu bên kia ngượng ngừng hơi dừng một chút, cuối cùng cũng nghĩ tới chính sự: “Đúng rồi, Châu tiên sinh, anh thích ăn gì? Tôi bây giờ gọi.”
Châu Kinh Duy cười, âm thanh của anh thông qua điện thoại rơi vào tai của Trình Vi Nguyệt, lười biếng từ tính, rất êm tai: “Triệu Hàn Trầm nói Trình tiểu thư rất thích ăn đồ của Nhất Phẩm Cư, Trình tiểu thư có đề cử món nào không?”
Trình Vi Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: “Cua mùa này đều rất béo, Châu tiên sinh có thích ăn cua không?”
Châu Kinh Duy đối với thứ đồ ăn có vị tanh giống như cua, trước giờ vẫn luôn là kính tạ bất mẫn*.
*xin thứ cho kẻ bất tài, từ chối vì năng lực kém
Thế nhưng lúc này, ý cười bên khóe miệng càng đậm hơn, ngữ khí thanh nhã, ôn hòa: “Thích.”
Trình Vi Nguyệt ở đầu bên kia nhẹ nhõm thở ra một hơi, nữ khí cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Được, vậy tôi thay Châu tiên sinh gọi một chút.”
Giọng nói của cô quá mữa mềm nhẹ, hai từ tiên sinh, âm thanh trầm bổng dễ nghe.
Châu Kinh Duy cảm thấy như có một cái móc, nhẹ câu trái tim của mình.
Anh một mạnh trầm mặc, rồi mới bất động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nhiet-hon/272009/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.