Năm nay Tết âm lịch đặc biết đến sớm. Lúc trước, cáccửa hàng còn trang trí những đồ vật dành cho lễ Giáng sinh, giờ đã được tháoxuống để nhường cho Tết Nguyên Đán sắp đến.
Tô Vãn hỏi Hân Nhan, “Hân Nhan, cô đã mua vé máy bayvề nhà chưa?”
Cô đang bận viết bản thảo, nghe vậy lòng lại dâng lênnỗi buồn. Cô quay lại trả lời hời hợt, “Vẫn chưa.”
Bỗng dưng cô nhớ đến bài thơ “Thái Vi” thời học cấp 3: “Khi đi thathướt cành liễu, khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi. Thấp cao dặm thẳng xaxôi, biết bao đói khát, khúc nhôi cơ cầu. Lòng ta buồn bã thương đau. Ta buồnai biết, ta rầu ai hay.” Lúc này đây,bài thơ này rất thích hợp với cô.
Từ lâu cô đã không còn nhà, cũng không có ai trôngmong cô về.
Tô Vãn không biết rõ gia cảnh của Hân Nhan, ngao ngánnói, “Haiz, về nhà thế nào cũng một đám người truy hỏi đã có người yêu chưa ?Phiền chết đi được.”
Bạn trai của Tô Vãn sau khi tốt nghiệp đại học đã ranước ngoài học cao học, kết quả là anh ta quyết định ở lại nước ngoài không trởvề, vì thế mà hai người chia tay nhau. Trong một lần say khướt, Tô Vãn đã ômlấy Hân Nhan vừa khóc vừa nói, “Anh ta đã hứa với tôi nhất định anh ta sẽvề. Vì vậy tôi đã một lòng chờ đợi. Nhưng cuối cùng anh ta lại nuốt lời.”
Hân Nhan vỗ vai cô, đau lòng không nói nên lời.
Cô nhớ đến thời trẻ, cô thầm thích một anh chàng tronglớp. Lúc biết anh ta đã có bạn gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nan-vi-yeu/1958858/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.