Sau ba năm, An Thành lại một lần nữa giam giữ ngườiphi pháp, anh nhốt Hân Nhan trong phòng ngủ rồi khóa cửa lại.
Hân Nhan tức giận hét lớn: “An Thành, anh đừng quậynữa, anh mà không mở cửa là em nhảy từ cửa sổ ra ngoài đó.”
An Thành giả vờ như không nghe thấy, đi thẳng đếnphòng khách, phát hiện điện thoại cô rơi trên sô pha, đây không phải điện thoạimà ba năm trước anh đã mua cho cô. An Thành tiện tay cầm lên, mở khoá, màn hìnhvừa sáng lên làm anh ngây ngẩn. Màn hình điện thoại lại là hình của anh, anhvận một bộ đồ thể thao màu đỏ, không biết nhìn thấy gì mà gương mặt anh lúc ấytươi cười rạng rỡ. Anh không hề biết thì ra lúc mình cười, đôi mắt nheo sâu đếnvậy. Chợt sâu tận trong tim anh trào dâng một cảm giác xao động, mang theo chútđau đớn, lại vương chút xót xa.
Tuy biết nhốt Hân Nhan trong phòng ngủ là điều khôngnên, nhưng An Thành cũng không biết làm sao để cô không rời xa mình, vì thếđành ra ngoài lái xe đi làm.
Lúc làm việc anh không thể nào tập trung được, cứ nhớđến Hân Nhan, đến nỗi thần kinh anh căng như dây đàn. An Thành bỗng nhớ trênmạng từng đưa tin, một bà mẹ nhốt đứa con 5 tuổi trong nhà khóa cửa lại đi làm,kết quả là đứa trẻ muốn ra ngoài chơi với bạn, nên đã leo lên bệ cửa sổ, té từlầu sáu xuống đất.
Trái tim An Thành thắt lại, càng thấp thỏm lo lắng chocô hơn. Cuối cùng anh huỷ hết toàn bộ lịch làm việc hôm nay, lái xe trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nan-vi-yeu/1958814/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.