Thật ra mọi chuyện cũng vì bà Dư Ninh Vi.
Hân Nhan đã nói dối An Thành, cánh cửa kia không phảicảnh sát 110 đến tháo xuống, mà do bà Dư Ninh Vi nhờ người đến giúp.
Lúc sáng, An Thành vừa đi ra ngoài không lâu thì bà DưNinh Vi đến.
Hân Nhan tưởng rằng An Thành cắn rứt lương tâm, trở vềthả cô ra, nên vội vàng đập cửa la lớn: “An Thành, anh mau mở cửa ra, em đóibụng quá.”
Bên ngoài yên lặng một lúc, mới nghe một giọng nóiquen thuộc vang lên ngoài cửa: “Hân Nhan?”
Hân Nhan suy nghĩ một hồi, mới nhận ra là ai: “Bácgái?”
Bà Dư Ninh Vi vốn cũng tức giận, sau lại gượng cười:“Nó lại nhốt con trong phòng hả? Đã ba mươi tuổi đầu mà làm việc chẳng biết suynghĩ nặng nhẹ gì cả…”
Nói rồi bà an ủi Hân Nhan: “Con đừng sợ, bác lập tứctìm người mở khoá.”
Bà Dư Ninh Vi vốn định gọi mắng An Thành một trận,nhưng cuối cùng thay đổi ý định, gọi tìm người mở khoá. Cho dù gọi được AnThành về cũng chỉ rối rắm thêm mà thôi, thà là tìm một thợ mở khoá còn tốt hơn.Hơn nữa, bà có thể thừa dịp này trò chuyện cùng Hân Nhan.
Để điện thoại xuống, bà Dư Ninh Vi nói với Hân Nhanqua cánh cửa: “Bác xin lỗi, đứa con trai này của bác đến bác cũng phải bó tayvới nó.”
Hân Nhan lễ phép đáp lời: “Không sao đâu, bác gái.”
Trước khi người thợ khóa đến, Hân Nhan trò chuyện cùngbà Dư Ninh Vi.
Bà Dư Ninh Vi hỏi Hân Nhan mấy năm qua sống thế nào.Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nan-vi-yeu/1958812/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.