[1] Lưu ngôn phi ngữ: chỉ lời nói vô căn cứ, là lời vu khống mà kẻ khác bịa đặt sau lưng.
Bạch Nham bảo A Duyệt lấy nước rửa mặt, nói rằng có chuyện gì thì cứ nói ra, mọi người đừng khóc đừng nháo như thế nữa.
"Mẫu thân, mấy ngày nay con đến nhà phú hộ giúp việc, thực sự có rất nhiều cô nương ở các thôn lân cận cũng đến đó như con." Bạch Đường nói chuyện rất thẳng thừng. "Chính là Dư gia trên trấn Bình Lương, nhà họ mở yến hội, mời nhiều khách lớn, hạ nhân không đủ, họ nói rằng chỉ cần làm tốt ba ngày thì tiền công rất cao."
Từ thị nghe không sót chữ nào, Dư gia, trấn Bình Lương, đây cũng được xem là một gia tộc có phép tắc, bà cũng đã từng nghe qua.
Bạch Nham đè mu bàn tay Từ thị xuống, không yên tâm hỏi: "Vậy sao có người nói với ta, là con cùng A Mai ở bên cạnh nhận loại công việc không ra thể thống gì?"
"Ai nói lời này thật sự đáng chém ngàn nhát, nếu phụ thân không tin, mẫu thân không tin, hai người có thể lên trấn Bình Lương hỏi, con cũng đâu thể ép người cả trấn bao che cho con."
Bạch Đường cũng thừa biết là tạm thời phụ mẫu không có khả năng lên trấn Bình Lương, hơn nữa nàng cũng không nói dối.
Chỉ là kẻ nào đáng chém ngàn nhát, lại nói ra những lời dơ bẩn như vậy, vu oan cho nàng cùng với A Mai, nàng phải hỏi cho rõ ràng, chắc chắn không thể bỏ qua.
"Mẫu thân nó ơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/3373622/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.