Bạch Đường đi thẳng về nhà, hoàn toàn không biết tại sao bản thân "dễ dàng" được thả ra như vậy.
Nàng đi cùng A Mai, cả hai vừa nói vừa cười đùa vui vẻ.
Đến khi về đến cửa thôn, Bạch Đường mới từ từ trầm mặc.
Thạch Vĩnh Mai đếm lại số bạc của mình, quay lại hỏi nàng có phải bị thiếu hụt gì không?
Bạch Đường mở túi tiền ra xem, bên trong có năm nén bạc trị giá một lượng, không thiếu một phân.
Thạch Vĩnh Mai lại muốn nhìn túi tiền A Lục cho nàng, Bạch Đường lại không chịu.
"Chúng ta hoạn nạn có nhau, muội còn nhỏ mọn như vậy."
"A Mai, không phải muội không cho tỷ xem, ngay cả muội cũng sẽ không mở ra."
"Vì sao?"
"Không có lý do."
"Nếu bên trong có bảo bối giá trị liên thành thì sao?"
Bạch Đường tức giận trả lời: "A Mai, đến giờ tỷ còn mơ mộng hão huyền được à."
Khoan tính là bảo bối giá trị liên thành thế nào, chưa gì hết thì đây đã là củ khoai nóng phỏng tay.
Nếu không phải do A Lục nói thế, nàng đã trực tiếp ném sang đường rồi.
Nhưng người ta cũng đã nói rõ ràng, ngày sau nếu có gặp nhau, chẳng may Thất công tử hỏi tới vật này, nàng ném không được, cũng không dám khoe khoang.
Tốt nhất là ra sau nhà, đào một cái hố, chôn xuống thật sâu, mỗi ngày ba nén hương, thành tâm khấn vái.
Bạch Đường vừa nghĩ vừa nghiến răng ken két, khiến hàm răng vừa nhức vừa đau.
Về đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/3373621/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.