Trận hoả hoạn này vậy mà lại kéo dài hơn một canh giờ.
Mãi đến khi nãy mới có người đến báo bình an.
Bạch Đường đứng khá xa, chỉ thấy sắc mặt Thuý Vũ khó coi, song nàng cũng chỉ đi tới, hoàn toàn không nói điều gì.
Nàng vẫn im lặng, cứ theo thời khoá biểu ăn xong lại ngủ, thẳng cho tới hừng đông.
Yến hội phô trương như thế, vậy mà không kéo dài đến ngày thứ ba.
Tuy không ai nói rõ, song Bạch Đường cũng đoán được công lao là từ trận hoả hoạn kia.
Như Bình cô cô đến, mang Bạch Đường đến cửa ngăn cách ngoại viện và nội viện.
Bên ngoài có một bà bà, trạc tuổi Hoắc quản sự, liền tiếp nhận nàng dẫn đi.
"Ai, chậm đã." Như Bình cô cô vẫn không nhịn được lên tiếng.
Bạch Đường dừng bước, mở đôi mắt vô tội nhìn nàng.
Như Bình cô cô định nói lại thôi, cứ ậm ờ như thế, mãi vẫn không thể hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Bạch Đường cúi người hành lễ với nàng, sau đó liền rời đi.
Bà bà đưa cho nàng một túi tiền, dẫn nàng tới cửa ngách bên hông phủ, Bạch Đường nói hai tiếng cảm ơn, nhanh nhẹn bước ra, cũng không quay đầu.
Đi đến bên ngoài, nàng hít sâu một hơi, xác định bản thân đúng là vẫn bình an.
Đi thêm mười mấy bước, nàng tìm một góc tường, ngồi xổm chỗ bóng râm, kiên nhẫn chờ đợi.
Độ khoảng một nén nhang, có một nữ tử run rẩy bước qua, ánh mắt Bạch Đường sáng lên, quả nhiên những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/3373619/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.