Như Bình cô cô thấy nàng không tiếp chiêu, đành phải nén ý cười chê, cảm thấy nàng thật không có ý tứ.
"Đại quản sự đã giao phó, hôm nay ta và các nàng sẽ ở đây."
"Dễ thôi mà, ở đây cũng rộng rãi, muội sẽ cho người thu thập đệm chăn."
"Nhớ canh chừng cẩn thận, nếu có người bỏ trốn, cả hai chúng ta đều sẽ bị trừng phạt."
Cho dù Như Bình không quá thích thủ đoạn của Hoắc quản sự, nhưng sau khi nghe nói kết cục của bà, tâm trạng không khỏi có chút trầm lắng.
Tuy Hoắc quản sự luôn ở ngoại viện, song cũng đã ở Dư phủ mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao.
Vậy mà Nhị công tử chỉ nói một câu, bà liền bị chuốc thuốc câm, bán cho bọn buôn người.
Tuổi tác như vậy, còn không biết bị bán đến loại địa phương gì.
Nghe nói, người cuối cùng mà Hoắc quản sự gặp chính là tiểu nha đầu khó đoán này.
Bạch Đường cảm giác ánh mắt của Như Bình cô cô đang nhìn nàng liên tục, càng lúc càng gai người, khẳng định không có ý tốt.
Nàng không đắc tội Như Bình cô cô, sao nàng ta lại hận thù nàng như vậy?
Thuý Vũ liếc mắt, cũng nhận ra Như Bình cô cô có chút bất thường, từ lúc Đại quản sự đưa cô nương này tới đây, nàng liền biết đây không phải là người có thể đắc tội.
Có loại người nhờ địa vị mới được tôn trọng, có loại người chỉ cầm lông gà mà như lệnh tiễn, khí thế đã đủ doạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/3373618/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.