A Lục ngơ ngác, không hiểu tại sao lại là nàng!
Bạch Đường bình thản trả lời, nàng vốn dĩ là nha hoàn, hầu hạ quý nhân vốn là bổn phận của nàng.
A Lục nhìn khuôn mặt bình thản của nàng, thật sự cũng không bắt bẻ được gì.
"Đại nhân đang ở nơi nào?"
"A! Ngươi đang nói chủ tử nhà ta sao, ngài đang ở trong phòng."
Bạch Đường gật đầu, vị quý nhân này vừa nhìn đã biết là kẻ thông minh, xem ra cũng đoán được là vị đại nhân kia sẽ không xuất hiện, liền lười xem những màn biểu diễn kiểu đấy của vũ cơ.
Có người xem là báu vật, lại có người xem là cỏ rác.
Vốn là từ quận Tuân Lăng đến, có gì mà chưa thấy qua?
Nàng không hỏi nhiều thêm, rất tự giác đẩy cửa tiến vào, thật sự là giường nệm dành cho khách quý, bố trí rất tinh xảo chu đáo.
Có điều, sao trước mắt lại lượn lờ sương khói thế này?
Tinh thần Bạch Đường căng lên, cố làm ra vẻ nghiêm túc, vì sao không ai nói với nàng là quý nhân đang tắm chứ!
Khiến nàng tiến không được, lui không xong.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, chả trách tên A Lục kia, thấy nàng tiến vào mà mặt hắn cứ như cười như không.
Nàng cọ cọ mũi chân trên đất, liền nghe âm thanh của quý nhân bên trong truyền ra: "Vào đây."
Thật sự không có đường lui.
Bạch Đường căng thẳng bước vào, tự hỏi nếu Đại quản sự đưa nàng tới đây như món tráng miệng, vậy làm gì mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/3373615/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.