Thân thể nghèo kiết hủ lậu của nàng lần đầu tiên uống canh đại bổ cũng đã có tác dụng, chân nàng không còn mềm nhũn, eo vẫn thon gọn, cả người đều hiên ngang muốn xông thẳng về trước!
Trọng điểm là bụng sẽ không đói đến mức kêu rột rột, ở trước mặt quý nhân không làm mất thể diện.
Thúy Vũ tiếp lấy chung trà: "Đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, mau gọi Đại quản sự tới dẫn người đi."
"Hôm nay tỷ không đi à?"
"Không đi." Thúy Vũ nhàn nhạt cười đáp.
Bỗng nhiên Bạch Đường có chút tiếc hận, nếu Thúy Vũ không đi, có thể thấy được là vị đại nhân vật mà Dư phủ chờ đợi vẫn như cũ không xuất hiện.
Thúy Vũ thấy ánh mắt nàng chợt lóe, liền đặt tay lên vai nàng: "Muội đúng là còn thông minh hơn tỷ nghĩ."
Bạch Đường nghĩ thầm, nàng bộc lộ ra ngoài cũng đủ nhiều, nếu còn châm thêm lửa, ngược lại mất nhiều hơn được, cho nên cũng không phản bác hay lắm lời, mà chỉ cười cười nhìn mọi người trong phòng, khuỵu gối hành lễ.
Thúy Vũ xua tay nói: "Cũng hiểu chuyện đó."
Bên kia đã có người truyền lời tới Đại quản sự, lúc Bạch Đường vừa xuất hiện thì Đại quản sự cũng tới.
Đôi mắt Đại quản sự như bôi kéo dính, lướt mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, đánh giá vài lần.
"Đã biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm chưa?"
Lúc ban đầu cũng chính là câu hỏi này.
"Lời không nên nói thì không nói, việc không nên nghe thì không nghe."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-y-huong-hoang-thuc-thinh-tu-trong/3373614/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.